Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 290: Chọn kiếm (2)

Chương 290: Chọn kiếm (2)


Hắn không khỏi nghĩ đến cha của mình khi biết tin tức này sẽ mừng rỡ thế nào.

“Là ý gì vậy?”

Nhưng khi hắn định thần lại nhìn về thanh Kiếm thai phía trước, sau khi nhìn rõ nó trong nháy mắt hắn liền ngẩn cả người.

“Đi vào Kiếm cốc, tự chọn một thanh kiếm.”

Trên thanh Kiếm thai thứ ba này cũng có vết kiếm, nhưng những vết kiếm này chỉ hợp lại thành một câu đơn giản đến cực điểm như vậy.

Ở dưới chữ viết có một địa đồ được khắc bằng vết kiếm.

“Phải rời khỏi sơn đạo thanh ngọc này, không tiếp tục đi lên nữa?”

Trương Nghi cũng ngẩn người, hắn thấy theo chỉ dẫn của địa đồ này thì bọn họ nhất định phải rời khỏi sơn đạo lát thanh ngọc, đi vào lối rẽ bên cạnh chuôi Kiếm thai này.

Hắn không thể xác định được trong chuyện này rốt cuộc là còn có ý tứ sâu xa gì khác hay không.

Chẳng nhẽ vết kiếm và địa đồ này còn ẩn giấu sự kiểm tra đặc biệt nào đó chứ không phải chỉ nông cạn là những chữ viết và bản đồ?

“Rất có ý tứ.”

Đúng lúc đó, Đinh Ninh bình thản nói ra bốn từ.

Hắn bắt đầu cất bước di chuyển, tiến thẳng về cái lối rẽ được vẽ trên địa đồ kia rồi nói tiếp: “ Người bố trí rất có ý tứ, lòng dạ còn thâm sâu hơn Bách Lý Tố Tuyết nhiều.”

Bách Lý Tố Tuyết mà Đinh Ninh vừa nói là một cái tên vô cùng vang dội, chính là Tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông.

“Trực tiếp kêu tên của Tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông ở trong này như vậy hình như có vẻ không được tốt cho lắm?”

Tạ Trường Thắng tự thấy bản thân mình ngày thường cũng coi như là có gan làm loạn, nhưng ở bên trong Mân Sơn Kiếm Tông thì hắn không thể nào bình tĩnh đánh giá Tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông được như thế.

“Rốt cuộc là còn có ý gì, ta không hiểu rõ.”

Hắn nhìn Đinh Ninh, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp.

“Không có ý gì, chỉ là để chúng ta tự mình đi chọn một thanh kiếm mà thôi.” Đinh Ninh quay đầu nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: “ Mân Sơn Kiếm Tông tùy ý ném ra một ít Kiếm Kinh mà còn tinh diệu hơn so với bảo vật trấn phái của một số nơi tu hành, vậy giờ bọn họ tùy tiện vứt ra mấy thanh kiếm tất nhiên cũng sẽ tốt hơn so với phần lớn những thanh kiếm ở bên ngoài.”

Tạ Trường Thắng chấn kinh, hỏi: “Tặng không sao?”

Đinh Ninh lắc đầu đáp: “ Cũng không có khả năng hào phóng (*) như vậy, tối đa cũng chỉ là cho mượn dùng bên trong kiếm hội này thôi.”

(*) Nguyên tác là tài đại khí thô nghĩa là rất nhiều tiền, mà thôi ta dịch là hào phóng cho dễ hiểu.

Tạ Trường Thắng liền khinh thường nói: “ Vậy thì có nghĩa gì, nếu ta có nhiều kiếm tốt như vậy thì thậm chí có thể tặng không.”

“Nếu ngươi mà làm Tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông thì chỉ sợ rằng mười cái Mân Sơn Kiếm Tông cũng bị ngươi đem đi tặng hết.” Tạ Nhu giễu cợt nói.

Tạ Trường Thắng tất nhiên không dám tranh cãi với nàng, lập tức dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, hỏi: “ Nếu vậy thì để chúng ta đi chọn một thanh kiếm làm gì? Rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”

Đinh Ninh đáp đơn giản: “ Để cho phần tỷ thí tiếp theo lại càng thêm công bằng và đặc sắc. Có vài người không có được thanh kiếm như ý ở trong tay thì nay lại đột nhiên có được, hoặc cũng có thể có vài thanh kiếm có công dụng đặc biệt, vì vậy sẽ sinh ra rất nhiều khả năng hơn, những cuộc chiến cũng có nhiều biến hóa hơn.”

Nghe Đinh Ninh giải thích rõ ràng, Tạ Trường Thắng liền cả kinh, sợ hãi hỏi: “ Vậy cũng có nghĩa là tiếp theo đây các thí sinh sẽ chiến đấu với nhau?”

Đinh Ninh gật đầu. “Mân Sơn Kiếm Tông cho mượn kiếm thì đương nhiên là muốn chúng ta dùng nó để chiến đấu, đâu thể nào cho mượn để cắt củ cải được.”

Không ai cảm thấy câu nói đùa này của Đinh Ninh buồn cười.

(Ta cũng chả thấy buồn cười :cuoichet: - DG )

Nếu như tiếp theo từng người một phải chiến đấu thì sẽ không còn bất cứ thủ đoạn hay tiểu xảo gì nữa.

Hơn nữa lúc này bọn họ đã tiến vào một vùng thung lũng.

Sơn cốc này rất hoang vu, không hề có cây cối, đâu đâu cũng chỉ đầy cỏ hoang mọc lộn xọn, nhưng ở trung tâm sơn cốc lại có một tòa cung điện màu xanh.

Bề ngoài của cung điện màu xanh đó rất bình phàm, giống như một điện thờ tầm thường, chỉ có điều là nó rất to lớn, hơn nữa khí tức lại vô cùng lạnh lẽo.

Theo như chỉ dẫn của địa đồ thì Mân Sơn Kiếm Tông sắp xếp cho bọn họ tự chọn kiếm ở bên trong tòa cung điện màu xanh này.

“Nếu là tự lấy một thanh kiếm thì có lẽ nên đơn độc đi vào.”

Lông mày của Đinh Ninh đột nhiên nhăn tít lại, hắn cảm giác được điều gì đó, liền đứng lại.

"Có Pháp trận sao?"

Ngay sau khi Đinh Ninh dừng lại, Trương nghi mới cảm giác được điều đó, trong ánh mắt liền xuất hiện một tia khiếp sợ: “ Những thứ chúng ta đang thấy lúc này cũng không phải là thật?”

Tạ Trường Thắng và Nam Cung Thải Thục liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đến giờ vẫn còn chưa phát hiện ra điều gì không đúng, nhưng theo như lời nói của Đinh Ninh và Trương Nghi thì … Phía trước có tồn tại một Pháp trận đặc biệt sao?

“Ta không thể xác định được đó là Pháp trận gì, lúc này ta cũng không biết rốt cuộc là trong đó có những thanh kiếm nào.”

Đinh Ninh suy nghĩ một chút ròi quay đầu nhìn Trương Nghi, nhẹ giọng nói: “ Nếu như bên trong có kiếm của Triệu Kiếm Lô thì huynh hãy chọn một thanh.”

Trương Nghi ngẩn người, tất cả mọi người còn lại cũng đều sửng sốt.

“Cô có thể chọn một thanh kiếm đặc biệt nặng nề… thế nhưng bên trong nếu có một thanh kiếm có thân màu trắng, chuôi kiếm là một thanh tiểu kiếm màu bạc uốn lượn, hoặc có một thanh có chuôi màu đồng cổ, trên thân kiếm có rất nhiều lỗ vuông như tiền đồng thì nhất định hãy chọn một trong hai thanh đó.” Đinh Ninh không giải thích gì, chỉ quay đầu nhìn Nam Cung Thải Thục và nhẹ nhàng nói vậy.

“Thẩm Sư đệ, có một có một thanh tiểu kiếm toàn thân đều làm bằng ngọc đen, trên chuôi kiếm có Phù văn quấn quanh, Phù văn màu xanh đen, nhất định ngươi sẽ muốn chọn thanh kiếm này.” Không hề dừng lại chút nào, hắn lại xoay người sang nhìn Thẩm Dịch rồi nói tiếp: “ Nếu không có thanh kiếm này, ngươi hãy chọn một thanh kiếm mỏng và nhẹ một chút để có thể xuất kiếm nhanh hơn.”





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch