Sắc mặt của Tạ Trường Thắng chợt trở nên trắng bệch như tuyết.
Sau trận đánh lúc trước khi đi qua thanh Kiếm Thai thứ nhất, hắn bị trọng thương đến ho ra máu nhưng cũng không cảm thấy quá kinh sợ, vậy mà khi nhìn thấy thiếu nữ áo xanh này, trong nháy mắt hắn liền sinh lòng sợ hãi.
Loại sợ hãi này lại giống như bản năng và thiên tính của động vật vậy, không hề phụ thuộc vào sự chênh lệch của thực lực, giống như sự sợ hãi của một con dê đực trưởng thành khi nhìn thấy một con sói nhỏ.
Trước đây hắn đã gặp qua vô số thanh niên tuấn kiệt nhưng lại chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
“Cô rốt cuộc là loại quái vật đáng sợ gì?”
Nhìn thiếu nữ mặc áo xanh, trong lòng hắn trước tiên liền vang lên câu nói đó, sau đó một chớp mắt hắn liền nghĩ đến một khả năng khiến cho cả người trở nên lạnh cứng.
Tình trạng của Tạ Nhu và Hà Triều Tịch so với Tạ Trường Thắng cũng không hề tốt hơn, lúc này chỉ có mỗi Trương Nghi là có thể hành động.
Bởi vì hắn giữ lễ, cho nên dù trong giây lát hắn cũng cảm thấy hết sức kinh khủng nhưng vẫn thi lễ với thiếu nữ áo xanh cùng nam tử trẻ tuổi ở phía sau kia một cái.
"Xin hỏi?”
"Ta là Tịnh Lưu Ly."
Thiếu nữ áo xanh liền trả lời trực tiếp, không thèm để ý đến việc một câu trả lời đơn giản và thô bạo của nàng đã gây nên sóng to gió lớn đến thế nào trong lòng những người này.
“Cho nên hẳn là các ngươi đều hiểu ta có thể khiến hắn nhất định phải giải thích cho ta.”
Trên mặt thiếu nữ như có ánh sáng lạnh lập lòe, nàng nhìn Trương Nghi rồi nói tiếp.
Trương Nghi không sao bày tỏ được bất kỳ ý kiến nào khác.
Tên của Tịnh Lưu Ly này quả thực đã là tư cách lớn nhất.
Cho dù không ở bên trong Mân Sơn Kiếm Tông thì tên của nàng cũng có đủ tư cách để yêu cầu rất nhiều người đi làm rất nhiều chuyện.
Bởi vì từ năm Nguyên Võ thứ nhất cho đến bây giờ, nàng và An Bảo Thạch của Linh Hư Kiếm Môn luôn được mọi người cho là tu hành giả mạnh nhất trong tương lai của Đại Tần Vương triều.
Hay nói cách khác, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì người thiếu nữ áo xanh ở trước mắt hắn này chính là người thừa kế của Mân Sơn Kiếm Tông trong tương lai.
Tông chủ đời kế tiếp của Mân Sơn Kiếm Tông.
Mà lúc này, thiếu nữ áo xanh đã nghiễm nhiên có được một chút oai phong của Tông chủ.
Trương Nghi chậm rãi gật đầu.
Hắn liền muốn quay người qua bên cạnh, nhưng thiếu nữ nổi danh nhất thiên hạ Tịnh Lưu Ly này lại ngăn cản hắn.
"Ta có thể chờ."
Nàng thoáng nhìn qua hàng chữ bên cạnh Đinh Ninh rồi nói: “ Để đảm bảo sự công bằng trong tỷ thí, ngươi có thể không cần phải đánh thức hắn, không cần cắt đứt sự tu hành của hắn, có thể làm theo lời hắn nhắn lại, đợi sau khi toàn bộ người của các ngươi đi ra mới gọi hắn dậy.”
Những lời này của nàng rất đúng mực.
Đám người Trương Nghi không còn lời nào để nói.
Đúng lúc đó, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện trong không khí.
Trên những bụi cỏ ở ranh giới pháp trận đột nhiên liền xuất hiện sương trắng, sau đó bóng dáng Từ Hạc Sơn xuất hiện.
Tay của hắn cầm theo một thanh kiếm màu trắng tinh, thuần khiết như tuyết trắng, giống như là một thanh kiếm được tạo ra từ tuyết đọng vậy.
Thế nhưng xung quanh thanh kiếm này từ đầu chí cuối đều có những sợi khí lạnh mỏng như tơ, không có loại tuyết đọng nào có thể lạnh lẽo đến như vậy.
Chợt nhìn thấy Tịnh Lưu Ly, thân thể của Từ Hạc Sơn trước tiên cũng cứng đờ.
“Đó chính là Hàn Giang Thiên Tuyết Kiếm, là bản mệnh kiếm của một tên cung phụng nào đó bên cạnh Ngụy Đế của Vương triều Đại Ngụy ngày xưa. Mặc dù đã mất đi bản mệnh Nguyên Khí nhưng ở bên trong sơn cốc này nó vẫn là thanh kiếm lạnh nhất.” Tịnh Lưu Ly lãnh đạm nói, thậm chí còn không xoay người nhìn Từ Hạc Sơn chút nào.
Từ Hạc Sơn đã đi ra, chỉ còn lại Nam Cung Thải Thục và Thẩm Dịch.
“Kiếm này tên là Hận Triện Chi, là kiếm của tông chủ của Thiên Liên Cung nước Hàn.” Tịnh Lưu Ly gần như không ngừng lại, vẫn nói tiếp.
Nàng còn chưa nói hết thì bóng dáng của Thẩm Dịch đã hiện ra.
Thẩm Dịch cầm trong tay một thanh kiếm toàn thân đều đen như mực, sáng bóng. Chuôi kiếm màu xanh thẫm, có hoa văn quấn quanh.
Nói xong câu đó, dường như biết Nam Cung Thải Thục sẽ không nhanh chóng xuất hiện luôn nên Tịnh Lưu Ly liền ngừng lại.
“Vậy kiếm của ta là kiếm gì?
Tạ Trường Thắng không nhịn được mà lên tiếng.
Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực, vì vậy hắn lên tiếng cũng có một nửa là bởi muốn thoát ra khỏi sự sợ hãi này.
“Một kiếm soi rọi mười chín thành, đây chính là kiếm của danh tướng số một của Triệu Vương Triệu ngày xưa là Triệu Khoát, Diệu Quang Kiếm. Chỉ là khi nó xuất hiện ở trong tay hắn thì lúc nào cũng tỏa ra hào quang vạn trượng nên cực ít người có thể thấy được rõ ràng chân thân của kiếm.
Tịnh Lưu Ly hững hờ nhìn Tạ Trường Thắng một lát, dường như đã nhìn ra được tâm niệm lúc này của hắn, khóe miệng lộ ra nét trào phúng mờ nhạt như có như không.
Tạ Nhu cắn chặt hàm răng.
Nàng cũng rất muốn biết thanh kiếm trong tay mình rốt cuộc là gì, nhưng trực giác của nàng lại cảm thấy càng hỏi nhiều thì càng thêm bất lợi cho Đinh Ninh.
Lúc này Tịnh Lưu Ly đang nhìn Tạ Trường Thắng, lại tiếp tục chậm rãi nói: " Sở dĩ Nam Cung Thái Thục chậm là vì nàng cũng khó có thể lựa chọn giống như ngươi, nàng muốn chọn một trong hai thanh Ngư Trường Kiếm và Chú Kim Kiếm, nhưng nàng thận trọng hơn ngươi."
"Hiện tại nàng đã chọn xong, nàng lựa chọn Ngư Trường Kiếm."
Chẳng biết tại sao, khi nghe Tịnh Lưu Ly nói lạnh lùng và bình thản, nhìn thấy ý vị trào phúng như có như không ở khóe môi nàng, Tạ Trường Thắng lại cảm thấy buồn bực và xấu hổ vô cớ.
“Ngư Trường Kiếm là loại kiếm gì?” Hắn ưỡn thẳng cổ, mạnh bạo hỏi.
“Các ngươi chắc chắn còn chưa từng nghe qua cả tên của thanh kiếm này.