Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 315: Phá vây (2)

Chương 315: Phá vây (2)


Nhưng mấy con Huyền Sương Trùng lại đứng im đó. Khi đàn Hoàng Trùng lui hết thì một cỗ kiếm ý khủng khiếp tràn đến phía trên chúng.

Dường như có một thanh kiếm lớn vô hình đang mạnh mẽ đâm từ trên không trung xuống.

Mặt đất chấn động mãnh liệt, trong người đàn trùng phát ra nhiều tiếng vỡ nát nho nhỏ, từng đợt từng đợt máu huyết bị nghiền nát trào ra từ trong miệng chúng.

Ngoại trừ những con Huyền Sương Trùng mà Đinh Ninh để bên ngoài thì tất cả đều chết hết.

Ở trên bờ núi cao cao kia, có rất nhiều thân hình những tu hành giả nhỏ xíu như kiến, đang quan sát kiếm hội không chịu được mà lùi về sau một bước.

Trong Mân Sơn Kiếm Tông, Thanh Diệu Ngâm cũng không phải cường giả dùng kiếm nhưng uy lực một kiếm này của y cũng rất hiếm thấy trong những người cùng thế hệ.

“Có cần ngăn y lại không?” Nhìn Thanh Diệu Ngâm ra tay, Đàm Đài Quan Kiếm quay đầu, ngưng trọng nhìn Tịnh Lưu Ly mà hỏi.

Tịnh Lưu Ly không chút do dự lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”

Đinh Ninh thở mạnh, hổn hển đạp lên đống xác trùng, theo từng bước chân hắn, từng đoàn máu tươi sền sền xanh vàng tóe lên.

“Sao lại như vậy?”

Nhìn thân hình Đinh Ninh bước qua đám xác trùng cao như bức tường kia, Thanh Diệu Ngâm phẫn nộ nói ra một câu, cũng chẳng giới thiệu cái gì cả; khi âm thanh của y chưa dứt đã thấy thân ảnh xuất hiện trước mặt Đinh Ninh.

Trong chốc lát, Đinh Ninh cũng không trả lời Thanh Diệu Ngâm mà lại đứng một bên thở dốc rồi chắp tay thi lễ.

“Bất kỳ tu hành giả nào dưới Thất cảnh, cho dù là tổ hợp quân đội của tu hành giả cấp thấp cùng Kiếm Sư cũng không có chuyện địch lại mấy trăm kẻ thù. Đây là đạo lý được ghi chép trong nhiều điển tịch tu hành rồi, dù cho ngươi không có sư phụ hướng dẫn thì chắc chắn ngươi đã biết qua rồi chứ. Chẳng lẽ đạo lý cơ bản như vậy ngươi lại không biết sao?” Thanh Diệu Ngâm phẫn nộ nhìn Đinh Ninh, nói không ngừng: “Số lượng Hoàng Trùng của ta còn gấp mấy trăm lần. Vì sao ngươi không trốn đi từ đầu mà lại đi chiến đấu với những con trùng này? Chẳng lẽ mắt ngươi bị mù? Dù cho có mù cũng phải cảm cảm giác được nguyên khí xung quanh bị đám trùng này khuấy động chứ!”

Có rất nhiều người không thể hiểu được sự phẫn nộ trong lòng của Thanh Diệu Ngâm.

Rõ ràng những nhân vật cường đại như Thanh Diệu Ngâm, nếu bọn họ tức giận thì sẽ tõa ra nhiều loại khí tức khinh khủng, tạo cho những tu hành giả khác nhiều áp lực nặng nề. Nhưng nhìn Đinh Ninh vẫn cứ bình tĩnh trả lời: “Tuy rằng những con trùng này giống quân đội nhưng dù sao cũng không phải quân đội chính thức.”

“Cái gì mà giống lại không phải chứ.”

Thanh Diệu Ngâm lạnh lùng nói: “Cho dù Hổ Lang kỵ binh cũng không có chuyện mọi người đều là tu hành giả.”

Đinh Ninh điều chỉnh hô hấp, lắc đầu, nói: “Không liên quan gì đến chiếc lực cá nhân cả, quân đội có một thứ gọi là hi sinh.”

Thanh Diệu Ngâm chợt chững lại.

Đinh Ninh lại nói tiếp: “Nói cho công bằng thì sức chiến đấu của những con trùng của ngài đã gần bằng kỵ binh trong quân đội của tu hành giả nhưng dù sao đi nữa chúng chỉ biết những thủ đoạn công kích bình thường mà thôi, lại không biết chủ động hi sinh. Còn quân đội lại không như thế, bọn họ có thể vì mục đích tạo ra vết thương chí mạng cho những tu hành giả cường đại mà kiên quyết phát động quân giới, không tiếc phải hi sinh những quân nhân tu hành giả xung quanh đó.”

Dĩ nhiên những chuyện này, không lý nào Thanh Diệu Ngâm lại không biết.

Ngoài trừ ví dụ Đinh Ninh nói, thậm chí y còn có thể liệt kê ra vô vàn những hi sinh khác mà quân đội làm ra chỉ vì vây giết tu hành giả.

Chẳng qua, do y quá giận nên không nghĩ thông những đạo lý này mà thôi. Về sau, y cũng bình tĩnh hơi một chút.

Sau đó y nhìn thẳng Đinh Ninh, hỏi về vấn đề quan trọng nhất: “Dù cho ngươi cảm thấy những con trùng này không so được với quân đội chính thức nên có lòng tin chém chết hết chúng… Nhưng quan trọng là vì sao ngươi lại chọn như thế ngay từ đầu? Vì sao ngươi không giết những con Hoàng Sương Trùng kia nhưng lại chém chết đàn Hoàng Trùng?”

“Bởi vì đây là một loại xiềng xích kỳ lạ.”

Đinh Ninh khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, từ tốn nói: “Trước khi bước vào mảnh bụi gai này, Cảnh Nhận tiền bối có nói qua với chúng ta, đợt khảo hạch này sẽ làm chúng ta mệt mỏi cực độ, thậm chí là bị thương. Mà lực lượng của Huyền Sương Trùng lại không đủ mạnh, chỉ sợ cũng không thể làm tổn thương những thí sinh khác.”

“Vốn Huyền Sương Trùng trước mặt chúng ta đã hoàn toàn dị biến cho nên ta liền khẳng định, dù cho nhân lúc chúng biến hóa mà trốn hay giết chết chúng thì chắc chắn sẽ kích phát một mắt xích kế tiếp.”

“Có thể những con Huyền Sương Trùng sẽ thành thức ăn cho đám Hoàng Trùng, rồi chúng sẽ lại dị biến hoặc giả sẽ biến thành một mắt xích kế tiếp nào đó nữa. Đến cuối cùng, có thể ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa, thậm chí còn bị thương nghiêm trọng hay phải rời khỏi cuộc thi này cũng không chừng.”

“Cho nên nếu ta không muốn những chuyện như vậy xảy ra thì chỉ có thể nghĩ cách phá hủy một mắt xích trong đó, chỉ cần phá hủy hoàn toàn một khâu trong đó thì xiềng xích kia chắc chắn sẽ không mở ra được, lúc đó ta mới có thể lấy một cái giá thật nhỏ để hoàn thành cuộc khảo nghiệm này.”

Lúc Đinh Ninh từ tốn kể rõ nguyên nhân, Thanh Diệu Ngâm càng trở nên khiếp sợ và trầm mặc hơn.

“Ngươi làm rất đúng.”

Sau khi trầm mặc mấy chục hơi thở, y hít một hơi sâu nhìn Đinh Ninh nói ra.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch