Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 319: Cùng chiến (2)

Chương 319: Cùng chiến (2)


Cũng vào lúc này, chiêu kiếm đó còn nhắc nhở cho Thẩm Dịch biết Liệt Huỳnh Hoằng vẫn luôn muốn dùng thủ đoạn nhanh nhất, trực tiếp nhất để kết thúc trận chiến này.

Trước đây Thẩm Dịch không hề có kinh nghiệm chiến đấu cùng với một tu hành giả có tu vi hơn mình hẳn một đại cảnh giới, thế nên hắn căn bản không hề tự tin, nhưng chẳng biết tại sao nội tâm hắn bỗng sinh ra một sự can đảm vô cùng, không hề muốn từ bỏ.

Hắn chật vật hít vào một hơi, thanh trường kiếm ngọc đen như mực trong tay liền nhanh chóng dựng lên.

Xuy một tiếng, làn kiếm quang cong như một cái sừng dê cứng được phát ra, nghênh tiếp kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng. Đó chính là chiêu Bạch Dương Khiêu Giác trong Bạch Dương Kiếm Kinh.

Đây vốn là chiêu kiếm có khả năng giằng co tốt nhất trong Bạch Dương Kiếm Kinh, là chiêu kiếm phù hợp nhất để lấy yếu chống mạnh. Thẩm Dịch cũng có thể coi là đệ tử thân truyền cuối cùng của Tiết Vong Hư, vì vậy hắn đương nhiên là nắm rõ được chân ý của Kiếm chiêu này, vậy mà hắn vẫn không thể trụ vững hoàn toàn trước kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng.

Một âm thanh chấn động vang lên, Thẩm Dịch không kềm được mà kêu lên một tiếng đau đớn. Lòng bàn chân hắn tựa như đang bốc cháy, liên tục ma sát với mặt đất làm xới tung cả đám bụi mù, cả người trượt nhanh về phía sau, chỉ trong khoảnh khắc đã bị những bụi gai cào ra vô số vết xước dày đặc.

Từng cây từng cây gai nhọn đứt ra đâm vào trong da thịt hắn, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, cả cánh tay đang cầm kiếm cũng hơi co quắp lại.

Một kiếm đã đẩy lui được Thẩm Dịch nhưng Liệt Huỳnh Hoằng không hề dừng lại chút nào, Chân nguyên trong cơ thể gã vẫn cuồng bạo tuôn ra, Kiếm chiêu cũng không hề đứt đoạn, thanh trường kiếm trong tay gã lại tiếp tục chém mạnh về phía Thẩm Dịch.

Thanh trường kiếm trong tay Thẩm Dịch đã bị gạt ra trước trán, lúc này gã biết đã không còn khả năng ngăn cản được kiếm chiêu kia nữa, liền hét lên một tiếng giận dữ, trường kiếm trong tay phun ra một dòng nước trong suốt chắn giữ trước người.

Dòng nước đó chợt gia tốc cho thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch, một chiêu vốn không kịp thực hiện kia liền trở thành một Kiếm thế hoàn chỉnh.

Bên trong dòng nước chảy xuất hiện vài vết mực

Màu đen như mực trên thanh trường kiếm ngọc của Thẩm Dịch bỗng càng thêm thâm trầm.

Lông mày của Liệt Huỳnh Hoằng khẽ giật, đây là lần thứ hai gã cảm nhận được thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch đang phát ra lực hấp dẫn, tuy vậy gã không hề chống lại mà để mặc cho kiếm thế của mình bị hút vào.

Kiếm thế của gã lại càng trở nên nhanh hơn, đường kiếm không hề hoa mỹ chém thẳng vào lưỡi kiếm của Thẩm Dịch.

Tiếng kiếm chạm nhau lại vang lên chấn động.

“Xùy Xùy”, kình khí như những mũi tên bắn ra bốn phía, lòng bàn tay Thẩm Dịch tóe ra hơn chục giọt máu tươi, hào quang của thanh trường kiếm ngọc đen trong tay hắn cũng bị đánh cho ảm đạm.

Nhưng đúng lúc đó, những vết mực vừa xuất hiện bên trong dòng nước kia liền mất màu, biến thành những luống ánh sáng trắng trông như những đạo Phù văn mới được tạo ra, ánh hào quang màu đen đang ảm đạm liền bị thu hút vào trong những luồng sáng này, rồi sau đó lại được ngưng tụ trên thân kiếm của Thẩm Dịch một lần nữa.

Tiếng gai cào vào thịt lại vang lên trong không khí.

Thẩm Dịch lần thứ hai hét lên đau đớn.

Thân thể hắn bị chấn động phải lui lại hơn mười trượng, máu thịt trên người lại càng be bét.

Nhưng cuối cùng thì thanh kiếm trong tay hắn cũng không bị chấn động đến mức văng ra khi tiếp chiêu kiếm kia.

“Kiếm chiêu rất có ý tứ.”

Tịnh Lưu Ly khi nhìn thấy cảnh tượng đó liền không nhịn được mà nói vậy.

“Thẩm gia và Bạch Dương động đều không có kiêm chiêu đó, loại Kiếm phù này có lẽ là xuất thân từ Mặc Viên tàn quyển của Chu gia” Đàm Thai Quan Kiếm lẳng lặng nói: “ Có điều chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà đã có thể vận dụng được Kiếm thế của Vân Thủy Cung lĩnh ngộ được trên thanh Kiếm thai lúc trước, rất khá.”

Lúc này trên sườn núi nơi nhiều Sư trưởng của các chốn tu hành đang xem cuộc chiến cũng vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc cùng tiếng xì xào.

Rất nhiều người ngạc nhiên trước thực lực của Liệt Huỳnh Hoằng, cũng ngạc nhiên vì Thẩm Dịch lại có thể tiếp được chiêu kiếm đó của gã.

Liệt Huỳnh Hoằng khẽ cau mày, đôi mắt gã vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.

Quá trình trưởng thành của gã khác với đa số các thí sinh, chiến đấu … đặc biệt là những cuộc chiến tàn khốc gã đã phải trải qua quá nhiều lần.

Mặc dù biểu hiện của Thẩm Dịch hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã, nhưng gã có thể khẳng định đối phương không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo.

Thẩm Dịch cắn răng dùng tay trái xoa bóp cánh tay phải, hắn cũng có thể khẳng định mình không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo của đối phương.

Nhưng đúng lúc đó, Liệt Huỳnh Hoằng liền đột nhiên xoay người.

Trong không gian trên mặt suối phía sau hắn bỗng nhiên có một tiếng ‘Coong’ trầm đục vang lên, giống như có người đột nhiên gõ vào một cái chuông đồng lớn.

Ánh mắt của Liệt Huỳnh Hoằng lóe lên dữ dội, trường kiếm trong tay gã nâng lên.

Không khí xung quanh cơ thể gã bỗng như ngưng kết lại, một tiếng ‘Ầm’ vang lên như có một cây chùy vô hình đột nhiên đập tới.

Cơ thể gã hơi lui lại, lùi về phía sau một bước, hướng về phía âm thanh vừa mới vang lên.

Bên trong con suối có một bóng người có vẻ hết sức mệt mỏi đang đi tới.

“Mặc kệ là ai sai khiến ngươi đối phó với Thẩm Dịch, hắn cho ngươi bao nhiêu thì ta cho ngươi gấp đôi chỗ đó.”

Một thanh âm vô cùng quen thuộc, một giọng nói mang đầy vẻ tài đại khí thô (*) truyền vào tai Thẩm Dịch.

(*) Tài đại khí thô: Tiền nhiều như nước.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch