Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 321: Hoa trên nước (2)

Chương 321: Hoa trên nước (2)


Kiếm thế phía trước của Liệt Huỳnh Hoằng từ trước đến giờ vẫn chưa hề dừng lại thì đúng lúc này đã bị ép cho phải đổi hướng, hắn liếc mắt về phía sau, thanh kiếm trong tay liền ngăn chặn chuẩn xác đạo Lôi quang của Thẩm Dịch.

Một tiếng “Đang” chấn động vang lên, những đạo lôi quang bắn tung tóe ra bốn phía, như hoa lửa bắn ra khi đổ nước vào sắt đang rèn. Liệt Huỳnh Hoằng đã đến ngay trước người của Tạ Trường Thắng.

Hô Hấp của Tạ Trường Thắng dừng lại hoàn toàn, mắt hắn híp lại như một đường chỉ mỏng.

Hắn quát lên một tiếng chói tai, hoành ngang thanh kiếm chém về phía động mạch cổ của Liệt Huỳnh Hoằng.

Tay trái của Liệt Huỳnh Hoằng đánh ra, vỗ cực kỳ chuẩn xác vào thân kiếm của Thẩm Dịch đúng vào khi màn kiếm quang chỉ còn cách cổ hắn một thước (*).

(*) 1 thước = 0,33m

‘Ầm!’, một tiếng nổ lớn vang lên, trong không khí như có những làm sóng cực lớn tỏa ra từ vụ nổ.

Hô hấp của Tạ Trường Thắng dừng lại, hắn chỉ cảm thấy cánh tay phải đã tê dại, hoàn toàn mất đi cảm giác. Tay trái của hắn liền duỗi ra trong vô thức, nắm chặt lại thanh kiếm đang sắp rời khỏi tay kia. Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy những làn sóng khí tàn dư kia đang đánh vào cánh tay của mình.

Hắn dứt khoát quay đầu lại.

Cánh tay đó đã bị bẻ quặt khỏi vai của hắn.

Một tiếng ‘rắc’ vang lên.

Một âm thanh như tiếng gãy của củi khô vang lên từ trên vai hắn.

Dưới chân hắn, hai đám bọt nước liền bắn ra tung tóe, trong nháy mắt tiếp theo một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể của hắn gục xuống, cả người ngã ngồi về phía sau tựa như một viên đá bị quăng xuống từ trên không, nện mạnh vào trong làn nước suối phía sau.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thẩm Dịch đang tiếp cận phía sau lưng của Liệt Huỳnh Hoằng liền kinh hãi đến cực điểm, Chân nguyên trong người liên tục điên cuồng tuôn ra, nhập vào thanh trường kiếm trong tay.

Thân kiếm đen như mực bỗng phát ra một luồng sáng dài mỏng màu xanh kỳ dị, trông giống như có rất nhiều dây leo màu xanh đang sinh trưởng.

Liệt Huỳnh Hoằng cũng không thèm nhìn, chỉ tiếp tục lật tay chém ra.

Hắn mặc kệ cho thanh kiếm trong tay mình bị lực lượng của thanh ‘Hận Triền Chi’ hút vào, tựa như dùng một cây côn sắt đập tới.

Hô hấp của Thẩm Dịch dừng lại hoàn toàn.

Tay trái của hắn thu về phần eo của mình nhanh như chớp, sau đó lại duỗi ra phía trước.

Hắn còn có một thanh kiếm, một bội kiếm (*) chưa từng được sử dụng.

(*) Bội kiếm: Thanh kiếm đeo trên người thì được gọi là bội kiếm.

Lúc này Chân nguyên của hắn đều đã truyền vào trong thanh “Hận Triền Chi” trong tay phải, không hề còn lại chút Chân nguyên nào để rót vào thanh kiếm trong tay trái này, nhưng dù sao thanh kiếm thứ hai này cũng sắc bén dị thường.

Toàn bộ Chân nguyên của hắn đều rót vào thanh “Hận Triền Chi” trong tay phải, nhưng tất cả tinh thần lại tập trung vào thanh kiếm bên tay trái.

Kiếm này hội tụ tất cả tâm trí và hi vọng của hắn, nhanh như chớp đâm về phía ngực của Liệt Huỳnh Hoằng.

‘Xoẹt’, một tiếng rách vang lên.

Áo của Liệt Huỳnh Hoằng bị mũi kiếm kia xé rách.

Nhưng sắc mặt hắn lại không hề có bất kỳ biến hóa gì.

Thanh kiếm trong tay hắn lúc này đang va chạm cùng thanh “Hận Triền Chi”.

Lực chấn động vô cùng mạnh mẽ được sinh ra trên thanh kiếm của hắn.

Đôi mắt Thẩm Dịch tràn đầy cảm giác không thể tin nổi, hắn cảm thấy như có một ngọn núi áp tới thân thể mình, va chạm kịch liệt.

“Phụt” một tiếng, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể của hắn mất khống chế mà bay đi.

Thanh kiếm trong tay trái của hắn vẫn giữ nguyên thế đâm mãnh liệt, tuy nhiên mũi kiếm lại tách ra khỏi da thịt của Liệt Huỳnh Hoằng, ngày càng cách xa.

Rầm!

Thân thể của Thẩm Dịch nặng nề rơi xuống đất, làm tóe lên những mảng cây gai gãy vụn cùng vô số bụi mù.

Va chạm mạnh làm cho Thẩm Dịch không thở nổi, khiến hắn ho sặc sụa, lúc này toàn thân hắn không hề đau đớn mà chỉ cảm thấy lạnh lẽo, càng lúc càng lạnh như băng.

Trước đó hắn đã sớm lường được hai người dù liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Liệt Huỳnh Hoằng, nhưng hắn thực sự không thể ngờ rằng dù đã dùng đến cách đánh lưỡng bại câu thương thì hai người vẫn không tạo ra được bất kỳ uy hiếp gì với gã, thậm chí còn không chém nổi một vết kiếm nào lên người gã.

“Quá yếu”

Tịnh Lưu Ly lắc đầu, lạnh lùng nói ra hai tiếng.

Ánh mắt của nàng nhìn vào Tạ Trường Thắng đang bò lên từ con suối.

Trước đây Tạ Trường Thắng có thể khiến cho nàng chú ý không phải do hắn ưu tú mà là bởi trong mắt nàng thì hắn vô cùng ngu xuẩn

Trong mắt nàng, Tạ Trường Thắng chính là tên ít có khả năng vượt qua được biển bụi gai để thông qua cuộc tỷ thí này nhất.

Hai tiếng bình phẩm vừa nãy của nàng tất nhiên là nhằm vào Tạ Trường Thắng.

Tạ Trường Thắng còn đang ho khan dữ dội hơn cả Thẩm Dịch.

Hắn bị sặc không ít nước bùn, liền ho đến mức như muốn khạc cả phổi ra.

Trên người hắn vốn có những vết thương trắng bệch đã được cầm máu thì nay chúng đều nứt toác trở lại, chảy ra máu đỏ tươi.

Vai trái của hắn lún thấp xuống, xương cốt bên trong đã gãy lìa không còn hình dáng.

Nhưng Liệt Huỳnh Hoằng trước đó vẫn luôn lạnh lùng thì giờ đây khi nhìn vào hắn, lông mày của gã lại chau lên, đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm.

Tịnh Lưu Ly không thể chứng kiến được nét mặt của Tạ Trường Thắng, nếu không thì nàng cũng sẽ có cảm giác nguy hiểm giống hệt với Liệt Huỳnh Hoằng lúc này.

Bởi vì lúc này trong ánh mắt của Tạ Trường Thắng không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại nó đang bùng cháy lên một loại chiến ý cuồng nhiệt, một hào khí muốn ngọc nát đá tan, thậm chí còn pha lẫn một chút kiêu ngạo nữa.

Khóe miệng của hắn cũng mang theo một nét cười cuồng ngạo khó có thể miêu tả thành lời.

“Ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng sao?”

Hắn cúi gập người ho dữ dội rồi nói với Liệt Huỳnh Hoằng như vậy. Sau đó, hắn miễn cưỡng giơ thanh kiếm trong tay lên.

Thẩm Dịch lúc này mới chật vật đứng lên. Nhìn thấy động tác của Tạ Trường Thắng, hắn há hốc mồm kinh ngạc, không nói nổi nên lời.

Bởi vì đúng lúc này, Tạ Trường Thắng đang đứng trong dòng nước vẩn đục liền giơ kiếm lên cắt một vết trên chân mình.

Máu đỏ tươi tuôn ra từ trên đùi hắn, tựa như một đóa sen hồng cực lớn đang nở ra trên mặt nước.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch