Tu vi Chân nguyên của Liệt Huỳnh Hoằng đã sắp vượt qua Đệ Tứ cảnh trung phẩm, tốc độ dánh chết những con Hoàng Trùng của hắn rất nhanh, cảnh tượng lại vô cùng chấn động nhưng trong ánh mắt của nàng thì so với Đinh Ninh, mỗi động tác của Liệt Huỳnh Hoằng lại có vẻ quá mức ngây ngô, quá mức không hiệu quả, đã lãng phí đi rất nhiều khí lực và Chân nguyên một cách không cần thiết.
Dù là lúc này số lượng Hoàng Trùng vây quanh hắn đã giảm bớt đi một nửa thì hắn cũng khó lòng giết được ra ngoài.
Liệt Huỳnh Hoằng mạnh mẽ hơn so với Thẩm Dịch và Tạ Trường Thắng quá nhiều, mà trường kiếm trong tay hắn lại là “Kình Thôn Kiếm”, cũng là một danh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, có một vài công dụng đặc thù. Tạ Trường Thắng còn không tiếp nổi một kiếm của Liệt Huỳnh Hoằng, vậy mà nhờ vào thủ đoạn kia hắn lại liên tục đẩy Huỳnh Hoằng rơi vào hiểm cảnh.
Trong thế giới của tu hành giả , khi đánh giá thắng bại hay sinh tử đều không màng quá trình, chỉ nhìn kết quả.
Tạ Trường Thắng đã đạt được kết quả mà hắn muốn khiến cho cái nhìn của nàng đối với hắn có phần đổi khác. Nhưng trên sườn núi phía sau lưng nàng, một số sư trưởng của các nơi tu hành quan sát nhìn cảnh tượng Liệt Huỳnh Hoằng chiến đấu cùng những con Hoàng Trùng này lại ngày càng băn khoăn, có vài người thậm chí còn cảm thấy không thể chịu nổi. Một lão mặc áo bào có hoa văn trăng sao màu tím liền phẫn nộ và xúc động mà lên tiếng đầu tiên: “ Thực lực của mỗi con dị trùng này đều có thể so với một tu hành giả Tam Cảnh trung phẩm, ngay cả người đứng đầu trên Tài Tuấn Sách mà cũng sắp trọng thương bỏ cuộc tại nơi này, tỷ thí như vậy là quá khó, không hề có ý nghĩa.”
Rất nhiều người đều đồng ý với lão già này, nhưng lại có vài người vẫn duy trì ý kiến bất đồng.
Ngay khi những lời của lão già kia vừa dứt thì đã có một loạt tiếng hừ lạnh vang lên.
“Nếu không đồng ý với quy tắc của kiếm hội thì đừng có tham gia. Những con dị trùng này chẳng qua cũng chỉ bằng với tu hành giả Đệ tam cảnh trung phẩm chứ có phải là Ngũ phẩm đâu, đâu thể vừa gặp là đã có thể giết chết các thí sinh được. Huống chi không phải chỉ cần dựa vào mỗi tu vi là có thể vượt qua được khảo nghiệm trong tỷ thí, lúc trước Tạ Trường Thắng cũng có biện pháp thoát khỏi sự truy lùng của những con dị trùng đó đấy thôi. Rõ ràng là phương thức hành động có vấn đề mà lại đổ cho cuộc tỷ thí không có ý nghĩa, đó chẳng phải là đái dầm đổ tại trym (*) sao?
(*) Xin lỗi mọi người, nguyên gốc là : không biết bơi lại nói ngại quần cộc lớn, nhưng ta thấy dịch thành thế kia rất vui :cuoichet: Ai có cao kiến gì thì vào topic bàn luận nhé.
Những lời này cả nội dung lẫn ngữ điều đều cực kỳ không khách khí, khiến cho lão già áo bào tím kia giận đến tím mặt. Hắn quay đầu lại định cãi cọ với người kia vài câu, nhưng khi nhìn thấy kẻ lên tiếng là một người trung niên mặc áo bào màu lam, mặt dài như mặt ngựa thì hô hấp của hắn liền ngừng lại, câu nói sắp thốt ra cũng phải cố mà nuốt xuống.
Người trung niên mặt ngựa mặc áo bào lam kia chính là Lục Thanh Cách của U Kiếm Tông, là nhân sĩ Quan Trung. Ở Quan Trung có rất nhiều người trẻ tuổi ưu tú có xuất thân bần hàn, khi chưa trở thành tu hành giả hoặc trước khi nhập ngũ trong lúc mưu sinh ở Trường Lăng đều được Tạ gia giúp đỡ, chính vì thế phần lớn những tu hành giả xuất thân từ Quan Trung đều rất kính trọng Tạ gia.
Bác bỏ cuộc chiến kia cũng tương đương với việc bác bỏ thắng lợi mà Tạ Trường Thắng đã dùng cả tính mạng để đổi về, tu vi của lão già này không kém Lục Thanh Cách bao nhiêu nhưng Lục Thanh Cách lại trẻ hơn hắn, khí huyết mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều nên nếu động thủ thực sự thì phần thua của hắn là nhiều hơn, hơn nữa việc đó có thể khiến cho rất nhiều tu hành giả xuất thân từ Quan Trung phẫn nộ.
Lão già kia liền không nói thêm gì nữa, nhưng Lục Thanh Cách lại từ từ nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói một câu: “ Vừa nãy khi Đinh Ninh đối diện với những con dị trùng này thì không có ai dị nghị gì, đến giờ nói những lời này chỉ e là đã hơi muộn.”
Bốn phía trên sườn núi bỗng trở nên lặng thinh, khuôn mặt của lão già mặc áo tím cũng không hề tức giận thêm, ngược lại trong lòng lão lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu những lời này của Lục Thanh Cách không phải nhằm vào lão, mà là công khai bày tỏ sự bất mãn với kẻ đứng sau lưng sai khiến Liệt Huỳnh Hoằng.
Ở đây có không ít người xuất thân từ quận Giao Đông, có không ít người nhận ân huệ từ trong cung, điều bọn chúng để ý nhất chính là ý kiến của nữ chủ nhân của nội cung kia. Những kẻ đó có số lượng cùng lực lượng lớn hơn rất nhiều so với một ít người đồng tình với cảnh ngộ của mấy người Bạch Dương Động, nhưng khi những kẻ ham sống tranh đấu với kẻ không hề màng sống chết thì số lượng lại không phải là điều quá quan trọng.
Bên trong sự tĩnh lặng, đôi mắt của Lục Thanh Cách lại càng híp chặt hơn, hàng mi đã khép chặt lại, mỏng như một mũi kiếm.
Nhìn thấy Tạ Trường Thắng được đưa vào trong cung điện màu xanh kia, hắn hít một hơi thật sâu, nội tâm lạnh lẽo như băng, thầm nghĩ tên sai khiến Liệt Huỳnh Hoằng làm chuyện này tốt nhất là nên cầu nguyện cho Tạ Trường Thắng có thể sống được đi, nếu không nhất định ngươi sẽ phải trả một cái giá cực lớn.
Hắn mặc kệ chuyện này có xuất phát từ lựa chọn của chính Tạ Trường Thắng hay không, hắn chỉ biết có một số việc không thể đi quá giới hạn.
Làm Tiết Vong Hư chết đi ngay khi Mân Sơn Kiếm Hội chưa bắt đầu, khiến Liệt Huỳnh Hoằng đuổi giết những hảo hữu của Đinh Ninh, trong mắt của rất nhiều người đã là vượt quá giới hạn.
Mảnh vải ở cửa một doanh trướng rung động dữ dội, phất phơ ra cả bên ngoài.
Cung nữ họ Dung tuy rằng có thực quyền còn hơn cả nhiều quan viên khác, nhưng thân phận của thị chẳng qua chỉ là một cung nữ trong nội cung mà thôi, cho nên lúc này thị không thể nào xuất đầu lộ diện, chỉ có thể nghỉ ngơi trong doanh trướng mà nghe bẩm báo.
Sau khi nge nam tử trung niên mặc áo vàng bẩm báo, khuôn mặt thị bắt đầu như có mây mù bao phủ, khắp thân thể thị phát ra một luồng nguyên khí đè ép không khí xung quanh người, luồng nguyên khí đó đang không ngừng bành trướng.