Thành kính đại biểu cho sự chuyên tâm không hai lòng.
Chuyên tâm không hai lòng xuất kiếm, Kiếm Ý liền tinh thuần.
Từng cỗ, từng cỗ Kiếm Khí cực kỳ tinh thuần được phóng ra từ mũi kiếm trên tay Trương Nghi và bay thẳng lên không trung, yên lặng mà cứng cỏi.
Bầu không khí phía trên bắt đầu ẩm ướt.
Trong tích tắc sau, Trương Nghi liền không chút do dự mà vung kiếm lên, chém về phía trước người.
Vô số Kiếm ý sắc nhọn liền ép xuống kịch liệt từ trên cao.
Cảm nhận được Kiếm Ý vô cùng tinh thuần và sắc bén này, Từ Liên Hoa đang nằm trên lưng Trương Nghi liền có vẻ lúng túng, trong mắt hắn hiện ra hiện ra một tia khiếp sợ, hắn biết rõ Trương Nhi là học viên xuất sắc của Bạch Dương Động, nhưng mà hắn không ngờ rằng tên này lại có thiên tư tại kiếm thuật như thế.
Chẳng qua là sự khiếp sợ mà Trương Nghi gây ra cho hắn vẫn chưa ngừng lại.
Lúc này Trương Nghi chỉ chuyên tâm vung kiếm, chân nguyên trong cơ thể không ngừng chảy vào thanh kiếm lô, từng cỗ nhiệt khí mênh mông như sóng lớn đánh ra, thân kiếm màu đỏ rực đang sáng dần lên, trở nên đỏ bừng như vừa lấy từ trong lò ra bằng một tốc độ kinh người
Kiếm khí tuôn ra từ lưỡi kiếm đỏ cũng ngày càng trở nên nóng rực, vài tiếng “xì xì xì” vang lên, cuối cùng nó bùng cháy lên mạnh mẽ.
Trong ánh mắt của Trương Nghi cũng tràn đầy sự khiếp sợ, hắn biết được chính Kiếm khí kia đang vẽ ra từng nét phù văn bốc cháy lên ở trên không, chỉ trong nháy mắt sau, trong tầm nhìn của hắn đã xuất hiện rất nhiều tia lửa đang bốc cháy.
Các tia lửa đỏ kia lan tràn trên không trung, phản chiếu trên những tấm giáp cứng của đám Hoàng Trùng, nhuộm chúng thành một màu đỏ rực. Nhưng những tia lửa này hoạt động rất có quy luật, không ngừng hút lấy những hơi nước ẩm ướt trong thiên địa.
Nhìn thân kiếm bắn ra vô số những tia lửa nhỏ bé đang hình thành trong không trung, lại nhìn hơi nước lấp lánh tụ lại phía trên những tia lửa đó, Trương Nghi liền có chút phản ứng.
"Hóa ra là vậy."
Hắn nhịn không được, thân hình run nhẹ, miệng lẩm bẩm.
Từ Liên Hoa chưa từng tận mắt nhìn thấy loại kiếm thức đến từ Mặc Viên này, phản ứng của hắn so với Trương Nghi chậm hơn một chút.
Gã bất giác ngẩng đầu.
Gã nhìn đến phía trước, trong thấy bầu trời xuất hiện vô số những hạt mưa lấp lánh.
Những hạt mưa óng ánh ở trung tâm, nhưng lại đồng dạng là tia lửa màu đó óng ánh.
Nước cùng lửa giao hòa cùng một chỗ.
Có điều hai loại nguyên khí này trời sinh tương khắc không thể dung hợp, cho nên kì cảnh trước mắt chỉ tồn tại trong giây lát.
Chỉ trong nháy mắt, nước lửa va chạm, bắt đầu sắp nổ tung.
Từng hạt mưa mang theo sát ý ác liệt rơi xuống trên người những con Hoàng Trùng trước mặt gã và Trương Nghi, đồng thời những hạt mưa đó cũng liên tiếp nổ tung, biến thành từng luồng hơi nước mang theo sức nóng kinh người bắn ra ngoài.
Bành bành bành. . .
Đám hạt mưa óng ánh biến thành từng cột hơi nước hình trụ màu trắng, bắt đầu lao vào trùng kích vào thân thể Hoàng Trùng nhưng liền bị áo giáp cứng rắn của nó cản lại khiến chúng tan rã nhanh đến kinh người, nhưng vẫn phát ra những tiếng vang như búa đập.
Trên sườn núi cao, tất cả những sư trưởng tu hành đều không có khả năng nghe được âm thanh này, nhưng ngay khi âm thanh dày đặc đó khuếch đại trong tai của Trương Nghi và Từ Liên Hoa thì hô hấp của rất nhiều người cũng hoàn toàn dừng lại, ánh mắt đều không tự chủ được mà trợn to đến cực điểm, hai cái đồng tử co rút một cách kịch liệt.
Trong khu vực mười trượng ở trước mặt Trương Nghi, lũ Hoàng Trùng trong thời gian một hơi thở đã bị hơi nước màu trắng bao phủ hoàn toàn, trong nháy mắt, đám hơi nước màu trắng này liền kịch liệt sôi trào.
Không chỉ những con Hoàng Trùng vừa mới nhảy lên mà tất cả những con Hoàng Trùng bị hơi nước màu trắng bao trùm đều điên cuồng và liều lĩnh nhảy ra ngoài, làm người ta có cảm giác như dù chúng có nhìn thấy bên ngoài là vực sâu vạn trượng thì vẫn sẽ liều mạng nhảy ra.
Vì tình huống quá cấp bách, và cũng vì đã vận lực quá mạnh cho nên dáng vẻ của những con Hoàng Trùng này đều cực kỳ cổ quái , thậm chí có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung.
Những hạt mưa rơi xuống và hơi nước màu trắng cũng không thể xuyên thủng được lớp giáp xác cứng rắn của Hoàng Trùng, thậm chí trên người chúng còn không có bất kỳ vết thương rõ rệt nào, nhưng hai con ngươi vốn màu u lam như ngọc bích giờ đã biến thành màu xám đen dơ bẩn, khiến người ta đầu tiên liền liên tưởng đến những quả trứng muối đã ướp gia vị quá lâu.
Bên cạnh đó thân thể của Từ Liên Hoa cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Vô số những âm thanh như tiếng những cỗ xe ngựa đang chạy nhanh va chạm vào nhau ngày càng trở nên nặng nề, khuếch đại trong tai hắn, khiến cho trái tim và da đầu của hắn run lên từng đợt.
Chí ít có hơn chục con Hoàng Trùng đang đứng thẳng bị những con Hoàng Trùng đang điên cuồng lao ra từ đám hơi nước màu trắng kia đánh ngã. Mà sau khi va đập vào đồng bọn, những con Hoàng Trùng đang lao ra đó cũng chạy tán loạn đi khắp các hướng khác bằng một tư thế vặn vẹo như đang phát điên.
Từ Liên Hoa biết rõ những con Hoàng Trùng này không chỉ đã biến thành mù lòa, mà nhiệt độ của đám hơi nữa màu trắng kia đã xâm nhập và người chúng qua những khe hở của giáp xác mà tạo nên thương thế nghiêm trọng cho đám Hoàng Trùng này, khiến cho chúng thống khổ đến không thể chịu được.
Đám hơi nước màu trắng còn chưa hoàn toán tiêu tán đột ngột dừng lại ngay trước người Trương Nghi
Đám hơi nước màu trắng chưa hoàn toàn tan mất này có ẩn chứa một nhiệt lượng kinh người, khiến cho hắn không dám tiếp xúc tùy tiện.
Phía trước bị cản đường nhưng đám Hoàng Trùng phía sau vẫn như không hề bị ảnh hưởng.
“Xùy xùy”, tiếng xé gió vang lên, Trương Nghi không cần quay đầu cũng biết có hơn chục con Hoàng Trùng đang lao về phía mình và Từ Liên Hoa, mà đằng sau đám Hoàng Trùng này lại có tầng tầng lớp lớp những con khác cũng đang lao tới.
Nhưng lúc này Trương Nghi vẫn bình tĩnh dị thường, trong ánh mắt lại có có một tia mừng rỡ.
Hắn ổn định thân thể, chém ra một kiếm về phía sau.
Trên không lại xuất hiện rất nhiều tia lửa màu đỏ rực.
Từ hỏa tuyến hình thành phù tuyến, từ phù tuyến lại hình một đạo kiếm ý nguyên vẹn.
Cơn mưa tử vong lại một lần nữa rơi xuống, hóa thành đám hơi nước màu trắng kinh khủng.
Trương Nghi xoay người nhanh chóng tiến về phía trước, một con Hoàng Trùng đang nổi điên, thân thể vặn vẹo lao ra từ trong đám hơi nước, tỏa ra mùi khét lẹt.