Mạt Hoa Tàn Kiếm bắt đầu nở rộ những bông hoa trắng nõn tinh tế, sau đó đoạn thứ nhất trên thân kiếm xuất hiện một vết rách.
Đinh Ninh thoáng vung kiếm một phát.
Một chiêu nhu hòa mà tùy ý.
Tựa như ban đêm của mùa hè, một gã đứng trước đình nghỉ mát thấy một con đom đóm bay về phía mình, tùy ý lấy cây quạt ra vỗ vỗ.
Nhưng mà lần vung kiếm này, trong không khí xuất hiện rất nhiều Kiếm Khí có hình dáng như những sợi tơ mỏng.
Kỳ diệu hơn, những kiếm khí giống như sợi tơ mỏng sáng ngời này đang bay lượn trong không trung đột nhiên ngưng kết ra vô số điểm nhàn nhạt ánh huỳnh quang, tựa như vô số con đom đóm bay múa, xinh đẹp mà chân thật.
Những ánh huỳnh quang này đồng loạt hướng về Chu Vong Niên mà bay múa qua. Cánh tay Chu Vong Niên đột nhiên duỗi thẳng.
Theo cánh tay duỗi thẳng ra của hắn, thanh kiếm trong tay hắn cũng giống như đột nhiên kéo dài ra, nhìn thấy đã muốn đâm vào lồng ngực Đinh Ninh.
Nhưng đúng vào lúc này, trong miệng hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái mang theo vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.
Ma Âm đột nhiên ngưng bặt, thân hình hắn văng ra xa hơn mười trượng.
Từng sợi máu tươi, từ trên thân hình của hắn chậm rãi nhỏ xuống.
Nhìn xem Đinh Ninh đã thu kiếm, thần sắc trên mặt hắn hiện lên vẻ không thể tin được.
Tuyệt đại đa số tuyển sinh đang xem cuộc chiến nhìn xem thật nhiều suối máu chảy xuôi trên người Chu Vong Niên, trên mặt cũng hiện lên thần sắc không thể tin được.
Mặc dù lúc này Chu Vong Niên vẫn còn có thể đứng thẳng, nhưng mà bọn hắn dám khẳng định trong cơ thể của Chu Vong Niên rất nhiều huyết mạch đã bị đâm thủng, thậm chí nội phủ cũng chịu không ít tổn thương, căn bản là không thể nào chiến đấu được nữa.
Nói cách khác, Đinh Ninh chỉ cần …một nốt nhạc. Đinh Ninh chỉ cần một kiếm đã đánh bại Chu Vong Niên.
Suy nghĩ thấu đáo điều này, những tuyển sinh càng thêm khiếp sợ.
Một kiếm này của Đinh Ninh tinh diệu đến cực điểm, kiếm thức của Bạch Dương Động căn bản là không có khả năng đạt đến.
“Là kiếm thức ghi trên kiếm thai!”
Có người khiếp sợ kêu lên.
Phát ra thanh âm này là Thạch Quan Tử, xuất thân từ Hoành Vân Kiếm Quan, tại quyển sách nhân tài đứng hàng thứ 14.
Những người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía hắn, Thạch Quan Tử thanh âm khẽ run, nói:” Là một kiếm thức trong kiếm kinh ghi trên kiếm thai.”
"Hàn Địa Lưu Huỳnh Kiếm Kinh trong Loạn Lưu Huỳnh Kiếm Thức." Tịnh Lưu Ly hơi nghiêng đầu nhìn Đàm Thai Quan Kiếm, hoặc như là nói cho Đàm Thai Quan Kiếm nghe, hoặc như là tự nhủ: "Hắn nguyên lai là muốn mang đến cảm giác sợ hãi càng lớn cho những người này, hiện tại những người này nghĩ đến càng minh bạch. . . Có hay không giống như là mình đang dọa chính mình đây?"
Lúc này bầu không khí đã thập phần trầm trọng, nhưng mà Đàm Thai Quan Kiếm lại không nhịn được cười.
Trận đấu lại rơi vào im lặng.
Một gã Mân Sơn Kiếm Tông Tu Hành Giả đã đến bên người Chu Vong Niên, nghĩ cách cầm máu cho Chu Vong Niên.
Nếu như Tu Hành Giả của Mân Sơn Kiếm Tông can dự vào, đại biểu cho trận quyết đấu này đã chấm dứt.
Đinh Ninh dĩ nhiên quay người.
Con rắn màu đỏ thẫm kia có chút co rúm lại, nhưng cũng lập tức bò sát theo bước chân của hắn.
Lúc này càng ngày càng có nhiều tuyển sinh đã nghĩ thông suốt.
Một kiếm này của Đinh Ninh lập tức đánh bại Chu Vong Niên, nguyên nhân trọng yếu nhất không phải hắn gặp may, cũng không phải năng lực cảm ngộ của Đinh Ninh quá mức khủng bố, chẳng qua là chỉ một thời gian ngắn ngủi, từ kiếm thai học được một chiêu kiếm thức cường đại mà tinh diệu.
Mà nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là thời cơ Đinh Ninh xuất thủ quá mức tinh chuẩn.
Mỗi một điểm huỳnh quang cũng sắc bén giống như phi nhận, hơn nữa bay múa khắp nơi, số lượng kinh người, nếu lấy thực lực của Chu Vong Niên dù có bận vẫn có thể ung dung tiếp được một kiếm, mặc dù không thể ngăn trở tất cả huỳnh quang cũng có thể sử dụng kiếm ngăn cản phần lớn, ít nhất đảm bảo những bộ vị trọng yếu trên thân thể không bị đâm trúng.
Nhưng mà dưới một kiếm này Chu Vong Niên lại hoàn toàn không có năng lực đánh trả.
Bởi vì thời điểm Đinh Ninh cho những huỳnh quang này bay lên, đúng lúc Chu Vong Niên biến chiêu, đột nhiên xuất ra sát chiêu.
Kiếm Ý của Chu Vong Niên đã thành, không kịp cải biến.
Xuất kiếm, tốc độ chảy của Chân Nguyên, Kiếm Khí nhảy lên không, hình thành Kiếm Phù, bay ra huỳnh quang hoàn thành một chiêu kiếm thức tinh diệu, Đinh Ninh đã nắm chắc từng điểm thời gian đến hoàn mỹ, không thể nào bắt bẻ.
Một tiếng vỗ tay rất lớn phá vỡ yên lặng.
Trương Nghi vui mừng đến cực điểm quay đầu qua, chỉ thấy Độc Cô Bạch đang dùng sức vỗ tay.
“Cho dù thay đổi kiếm thức khác, Đinh Ninh cũng có thể rất dễ dàng đánh bại Chu Vong Niên chỉ với một kiếm.”
Nhìn thấy Trương Nghi quay đầu lại, khuôn mặt của Độc Cô Bạch cũng đỏ hồng khác thường, hắn nghiêm túc nói:” Sư đệ nhà ngươi, thật sự rất mạnh.”
Bình thường Trương Nghi vốn khiêm tốn đến cực điểm, nhưng mà nghe được câu ca ngợi này của Độc Cô Bạch, hắn lại không giữ được khiêm tốn mà trả lời đầy kiêu ngạo:” Sư đệ của ta, vốn là rất mạnh.”
“Hắn đúng là cố ý dọa người, mới cố ý sử dụng chiêu số ghi trên kiếm thai.” Từ Liên Hoa khó khăn lắm mới nuốt xuống từng ngụm nước, nghiêm mặt nói:” Thế nhưng rõ ràng hắn cũng đem ta hù chết rồi.”