Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 368: Sư huynh nhà ta (1)

Chương 368: Sư huynh nhà ta (1)





Nghe tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông trả lời, Từ Liên Hoa cười lạnh, không chút khách khí nói:

- Ông làm sao chứng minh là ông tùy ý mà không phải là do cố ý chọn? Ai biết được ông có tư tâm gì không?"

Vấn đề này của Từ Liên Hoa là cực kỳ gay gắt, thậm chí mang theo một loại chỉ trích ác ý, thí sinh bình thường có loại suy nghĩ này chỉ sợ cũng không dám nói ra khỏi miệng, nhưng mà phụ thân của Từ Liên Hoa là một trong thập tam Hầu của vương triều Đại Tần, hắn có đầy đủ thân phận và dũng khí để có thể nói ra lời như vậy.

Nghĩ đến cảnh ngộ lúc trước ở Hà Sơn Gian, tất cả những sư trưởng ở các chốn tu hành cũng không biết tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này, trong lòng họ đều xuất hiện chút cảm giác lạnh lẽo, nhìn kỹ tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông kia sẽ trả lời thế nào, nhưng người này lại không phật lòng chút nào, lạnh nhạt nói:

- Ta lấy bản thân ta để chứng minh.

- Lấy chính bản thân ông?

Từ Liên Hoa hơi trào phúng nói:

- Chứng minh như thế nào?

Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này hơi ngẩng đầu nói:

- Bởi vì ta là Lâm Tùy Tâm, ta làm việc luôn luôn tùy tâm tùy ý, chưa bao giờ bị bất luận kẻ nào thao túng, ngay cả Bách Lý Tố Tuyết cũng không sai khiến được ta.

Sắc mặt tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này vẫn như trước, không có bất kỳ sắc thái tình cảm rõ ràng nào, hơn nữa giọng điệu nói chuyện cũng vẫn tùy ý như cũ, nhưng mà khi nghe được tên của lão, xung quanh bắt đầu vang lên một loạt tiếng kinh hô.

Tiếng kinh hô này thậm chí còn vang dội hơn gấp mấy lần so với lúc Đinh Ninh dùng một kiếm đánh bại Chu Vong Niên.

- Ngài...

Kiêu ngạo như Từ Liên Hoa cũng hoàn toàn ngây người, mắt hắn trợn tròn, rung động nhìn tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này, chỉ có thể nói ra một chữ, nhưng tự nhiên đã là dùng tới kính ngữ.

- Xuất hiện ở mấy cửa ải lúc trước cũng đều là nhân vật như sư thúc Cảnh Nhận và Thanh Diệu Ngâm, đến cuộc kiếm thí quyết định cuối cùng này, tại sao mấy người này lại cảm thấy Lâm sư bá là nhân vật bình thường hơn so với những người như Cảnh Nhận sư thúc?

Nhìn thí sinh và tất cả sư trưởng ở các nơi tu hành Địa đang khiếp sợ đến nỗi khó có thể khiếp sợ hơn được nữa, Tịnh Lưu Ly có chút khinh bỉ khẽ giễu cợt nói. Nhưng ngay cả chính nàng, ánh mắt nhìn tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này so với lúc nhìn đám người Cảnh Nhận lại càng thêm tôn kính hơn một chút.

- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu ta sẽ không bị người khác làm ảnh hưởng, càng không có khả năng bởi vì một ít nguyên nhân bên ngoài mà cố ý làm khó dễ phía các ngươi?

Nhìn Từ Liên Hoa nói không ra lời, tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông kia bình thản nói.

Thần trí Từ Liên Hoa đã hồi phục, cúi người thi lễ một cái biểu thị sự tôn kính thật sự, giọng nói run run:

- Tại hạ không có dị nghị gì.

- Không thể tưởng tượng được người này chính là tiền bối Lâm Tùy Tâm.

Độc Cô Bạch hoàn toàn không để ý phản ứng của Từ Liên Hoa mà ngẫu nhiên đưa mắt nhìn về phía cuốn sách trên tay tu hành giả kia, không kìm nén được khẽ nói một câu:

- Thật ra trận kiếm hội này... chỉ cần được nhìn thấy những nhân vật trong truyền thuyết này cũng đã cảm thấy đáng giá.

Không nghi ngờ, Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là những tông môn tu hành mạnh nhất thiên hạ, loại cường đại này không phải vì có một số tu hành giả đặc biệt nổi tiếng và cường đại mà là có rất nhiều tu hành giả cường đại, thậm chí có rất nhiều tu hành giả có thể nói là truyền kỳ.

Trong Mân Sơn Kiếm Tông, có rất nhiều tu hành giả có thể nói là truyền kỳ, Lâm Tùy Tâm là một người trong số đó, thậm chí lão là người duy nhất có thể không cần để đến ý kiến của Bách Lý Tố Tuyết.

Bởi vì lão chính là sư huynh của Bách Lý Tố Tuyết, hơn nữa đã từng là Chưởng môn sư huynh, là người kế thừa tông chủ do tông chủ đời trước chỉ định, chỉ vì tính tình của lão quá mức tùy ý, rất nhanh liền đem cái chức vị tông chủ này giao cho Bách Lý Tố Tuyết.

Thậm chí ngay cả việc tu hành của lão cũng quá mức tùy ý, toàn bộ việc tu hành cũng dựa vào tâm tình, căn bản không tận lực truy cầu cảnh giới.

Cho nên có một vài lời đồn, lão và Nguyên Vũ Hoàng Đế giống nhau, đều là tu hành giả hoàn toàn có khả năng đạt lên Bát cảnh, chỉ là vì lão không truy cầu cảnh giới tu hành, cho nên hiện tại thiên hạ lúc này mới chỉ có một mình Nguyên Vũ Hoàng Đế tu đến Bát cảnh.

Về việc tính tình tùy ý của lão còn lưu truyền lại rất nhiều chuyện cũ, bởi vì lão tùy tính nên lão có thể vì một người không liên quan gì đến tu hành giả, xâm nhập ngàn dặm trong hoang mạc đuổi giết một đám đạo tặc cường đại, thậm chí những tên đạo tặc kia thực lực vẫn còn cao hơn lão. Bởi vì lão tùy tính nên lão đã cự tuyệt rất nhiều lời mời cùng yêu cầu của vô số quý nhân, thậm chí ngay cả thời điểm tông chủ đời trước của Mân Sơn Kiếm Tông hay bây giờ là Bách Lý Tố Tuyết yêu cầu lão xuất thủ, lão cũng đã từng cự tuyệt.

Phẩm tính một người, không phải biểu hiện ở một sự tình nào đó, mà là thể hiện ở việc lựa chọn trong rất nhiều thời khắc sinh tử. Tất cả mọi người ở đây không ai hoài nghi Lâm Tùy Tâm nghe theo ý nguyện của người khác, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng, Lâm Tùy Tâm xuất hiện ở giai đoạn sau cùng của kiếm hội này, chỉ có thể là vì bản thân lão cảm thấy hứng thú.

Nếu như không có bất kỳ người nào có dị nghị, cuộc tỷ thí giữa Trương Nghi và Hạ Tụng tất nhiên sẽ bắt đầu.

- Không được nhu nhược.

Đinh Ninh nhìn Trương Nghi, rõ ràng là sư đệ nhưng lại giống như sư trưởng chăm chú nhắc nhở, nói:

- Huynh phải hiểu được một điểm, đối mặt với đối thủ như vậy, mặc dù huynh thật sự muốn giết đối phương, huynh cũng không có khả năng giết được.

Nghĩ đến mình thân là sư huynh mà vẫn còn phải nhờ sư đệ hao tâm tổn trí, Trương Nghi có chút xấu hổ khẽ gật đầu.

- Lúc do dự, hãy nhớ tới Tiết Động chủ.

Đinh Ninh cũng gật đầu nhẹ một cái, sau đó lại bổ sung một câu.

Trương Nghi ngẩn ngơ, khẽ cúi đầu xuống.

- Tiểu sư đệ, ta biết rồi.

Hắn thầm nói một cấu, cũng không cần phải nói nhiều liền xoay người sang chỗ khác.

Lúc tâm tư trong đầu không được ổn định, Trương Nghi mới có thể gọi sai theo thói quen, gọi Đinh Ninh là tiểu sư đệ.

- Trương Nghi nhu nhược là do bản thân hắn quá mức thiện lương khoan hậu.

Nhìn bóng lưng Trương Nghi, Từ Liên Hoa quay đầu lại nhìn Đinh Ninh, không e dè dùng giọng lạnh lùng nói về cái nhìn của mình đối với Đinh Ninh:

- Ngươi vừa nãy nhắc đến Tiết Động chủ, không khác nào ép hắn dốc sức liều mạng.

- Ta hiểu rõ ý của ngươi.

Đinh Ninh nhìn khuôn mặt có chút lạnh giá của Từ Liên Hoa, bình tĩnh nói:

- Cảm nhận của ngươi ở đây là dưới tình huống huynh ấy không địch lại Hạ Tụng, bởi vì ta đề cập tới Tiết Động chủ với huynh ấy nên huynh ấy sẽ không dễ dàng nhận thua, như vậy huynh ấy có khả năng liều đến nỗi ngay cả mạng mình cũng không cần. Ngươi để ý như vậy là bởi vì ngươi coi huynh ấy là bằng hữu chân chính, nhưng ngươi không được quên, huynh ấy chính là sư huynh của ta.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch