Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 37: Bàn Sơn Cảnh (cảnh giới dời núi)​ (1)

Chương 37: Bàn Sơn Cảnh (cảnh giới dời núi)​ (1)





"Tuy tên Mộ Dung Thành này có phần ngốc nghếch nhưng dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa tiềm chất tu hành và tốc độ phá cảnh đều không tồi. Ta đã nghĩ ngốc thì có thể từ từ mà dạy. Ấy thế mà chưa kịp dạy dỗ gì thì đã bị ngươi một kiếm chém rụng luôn rồi."

Hoành Sơn Hứa Hầu đứng đó như thể một núi thịt, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng mãnh liệt áp bức. Ông ta nhìn Dạ Sách Lãnh như sư tử nhìn cừu non, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng đã xem như nửa người trong phủ ta lại bị ngươi cứ như vậy chém, ngươi không đưa cho ta một lời giải thích thì sau này ai còn cần cho ta thể diện."

"Tiếp ngươi một kiếm không phải là nể mặt ngươi sao?" Dạ Sách Lãnh cười lạnh xem thường, đối mặt với cơ thể đủ để bao phủ mình vào trong cùng hơi thở vô cùng mãnh liệt áp bức mà cô nàng vẫn để lộ ra hai má lúm đồng tiền mờ mờ.

"Tốt lắm! Ta rất thích tính cách của ngươi. Không hổ là nữ ty thủ duy nhất của Đại Tần."

Hoành Sơn Hứa Hầu cười lạnh lẽo, đưa tay ra mời Dạ Sách Lãnh, "Vậy đến đây đi, còn chờ gì nữa?"

Dạ Sách Lãnh khẽ cười lạnh lùng chẳng nói gì, chỉ vươn bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra phía trước.

Trong bầu trời chiều sáng sủa chợt rớt xuống một giọt mưa. Nó rơi xuống trên bóng tối phía sau thân thể to lớn của Hứa Hầu làm vang lên một tiếng "Bụp", rồi vỡ ra vô số tơ nước nhỏ bé óng ánh.

Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Dạ Sách Lãnh bỗng nhiên xuất hiện một giọt nước lấp lánh.

Con mắt vốn sắp bị che lấp mất của Hoành Sơn Hứa Hầu híp lại càng nhỏ thêm. Ông ta hừ mạnh nói: "Thiên Nhất Sinh Thủy!"

Trong khoảnh khắc này thời gian như đông cứng lại.

Gạch lót trên đường đều bị nguyên khí đất trời đột ngột từ bốn phương tám hướng ùa tới ép cho rung lên lộp cộp. Vô số bụi đất lắng đọng nhiều năm từ trong các khe hở chen chúc bay ra như thể cảm nhận được hơi thở kinh khủng, muốn trốn ra khỏi con phố này.

Nụ cười trên gương mặt Dạ Sách lãnh cũng hoàn toàn biến mất.

Mỗi động tác của cô ta trở nên chậm chạp và cực kỳ nặng nề, rõ ràng so với lúc đánh với Triệu Trảm còn phải cố sức hơn.

Cánh tay duỗi ra của cô ta chỉ nâng theo một giọt nước lơ lửng nhưng mỗi một động tác nhỏ đều nặng nề như thể dời núi.

"Ầm!"

Giọt nước lấp lánh giữa tay cô ta biến thành một thanh kiếm nước lấp lánh dài một tấc. Cùng lúc, bầu trời bao la phía trên con đường như chợt sụp xuống, vô số nguyên khí đất trời hội tụ về hướng thanh kiếm nhỏ lấp lánh trong tay cô nàng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh và nguyên khí đất trời quá mức khủng bố nên trong khoảnh khắc đó, những nguyên khí đất trời này như thể bị một dãy núi vô hình cứng rắn ép tới, sau đó cứng rắn ép chúng tiến vào trong thanh kiếm nước lấp lánh của cô gái.

Đây là cảnh giới thứ bảy mà vô số người tu hành thiên hạ ngưỡng vọng - Bàn Sơn Cảnh.

Cảnh giới thứ ba là Chân Nguyên, cảnh giới thứ tư là Dung Nguyên.

Tới cảnh giới thứ ba, người tu hành sẽ hấp thu được một ít nguyên khí đất trời vào cơ thể, cô đặc với chân khí của bản thân thành chân nguyên. Đến cảnh giới thứ tư là thời điểm chân nguyên dung hợp thêm với nhiều nguyên khí đất trời, trong cơ thể mở ra một vài vị trí có thể tích trữ nguyên khí đất trời. Thân thể không chỉ hấp thu, luyện hóa một ít nguyên khí đất trời trong khi tu luyện mà trở thành bình chứa tích trữ nguyên khí đất trời.

Tuy nhiên, chỉ đến cảnh giới thứ bảy mới có thể trực tiếp vận chuyển số lượng nguyên khí khủng bố trong không gian bốn phía, mạnh mẽ nén vào trong chân nguyên của mình. Mỗi một giọt chân nguyên nhỏ bé trong nháy mắt có số lượng nguyên khí đất trời khủng bố dũng mãnh tiến vào nên trong khi đối địch có thể bộc phát ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng.

Trần Mặc Ly ở trong quán rượu ở ngõ Ngô Đồng chính là người tu hành cảnh giới thứ tư.

Có điều, nguyên khí đất trời từ trong cơ thể hắn tuôn trào ra khiến các đệ tử học viện kia khiếp sợ kia so với nguyên khí mà Dạ Sách Lãnh đưa đến trong nháy mắt hiện giờ quả thực chỉ như lạch nước với sông rộng mà thôi.

Trong chớp nhoáng này, nguyên khí đất trời bị cô ta dẫn tới rót vào trong thân kiếm đã nặng trĩu như núi nhưng thanh kiếm nước lấp lánh trong lòng bàn tay ả vẫn nhẹ hờ như không khối lượng.

"Xoẹt!"

Thanh kiếm nhỏ bé này từ lòng bàn tay cô gái bay thẳng về phía mi tâm Hứa Hầu.

Tốc độ của kiếm quá nhanh.

Tưởng như có một dòng sông xuyên qua không trung nhưng không thể nhìn thấy.

Cơ thể như núi của Hứa Hầu không hề lui dù chỉ một bước. Cánh tay phải mập mạp của ông ta lúc này chợt biến mất.

Bởi vì quá nhanh.

Trên thực tế, ông ta chỉ giơ ngang cánh tay lên trên.

Chỉ giơ ngang như thế mà lập tức có một bóng kiếm màu xanh chắn ngang như dãy núi trước mi tâm ông ta.

Một kiếm như núi vắt ngang, ngàn quân không thể tiến, đây là Hoành Sơn Kiếm chân chính!

Một luồng hơi thở càng thêm mãnh liệt áp bức vô song xuất hiện trong không gian.

Một tiếng nổ lớn ngột ngạt đến khó tả vang lên trước mi tâm ông ta.

Hai tay của Hứa Hầu đã để sau lưng, y phục như sắt trên người bay phất phới như thể chưa từng động đậy nhúc nhích.

Dạ Sách Lãnh đối diện ông ta cũng trầm mặc như nước, đứng im không chuyển.

Tay cô ả lại đưa ra. Một giọt nước lại biến thành một thanh kiếm nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay cô gái này.

Phía trên hai người này có vô tận nguyên khí màu xanh bay vọt lên tạo thành một tòa núi lớn màu xanh trong không.

Trên tòa núi lớn có vô số hạt mưa đang bay múa, không rơi xuống mà nhắm vào bầu trời cao bay đi.

Hứa Hầu ngẩng đầu nhìn dị tượng trên trời cười hắc hắc, cả cơ thể mập mạp khẽ run lên, không nói thêm gì nữa mà quay người đi đến chiếc xe ngựa khổng lồ.

Dạ Sách Lãnh hờ hững nhìn vào trong lòng bàn tay.

Giọt nước trong lòng bàn tay chậm rãi thấm vào trong người ả.

Bóng đêm rốt cục phủ xuống.

Xe ngựa màu đen và xe ngựa thép đúc tách ra hai ngả.

Dưới bóng một cây phong nằm sát chân cây cầu đá cách đó không xa có đỗ một chiếc xe ngựa của Thần Đô Giám.

Đánh xe là một người câm không có lưỡi, hình như còn bị điếc nên ngay cả tiếng nổ mạnh vừa rồi cũng chả nghe thấy, hoàn toàn không có phản ứng gì.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch