Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 384: (1)

Chương 384: (1)


Trong tất cả những trận đấu trước, Hà Triêu Tịch một mực dùng chuôi kiếm bản rộng màu xanh này mà chiến, chỉ là chuôi kiếm này quá mức bình thường, căn bản không hề lưu lại bất kỳ ấn tượng gì.

Giai đoạn chọn kiếm tại Kiếm Cốc lúc trước, Hà Triêu Tịch dù có đần cũng không có khả năng lựa chọn một thanh kiếm chỉ to bản chứ không hề có thêm cái gì đặc sắc.

Một tiếng hét lớn từ miệng Lộc Khí Ca phát ra, gã tựa hồ cảm thấy được có nguy hiểm nên vội xuất thủ, thân ảnh của gã lập tức xuất hiện trước người Hà Triêu Tịch, thanh kiếm màu đồng đỏ trong tay gã xì xì phun ra từng mảnh băng tuyết đỏ thắm như một ngọn núi lần nữa nện xuống đầu Hà Triêu Tịch.

Hà Triêu Tịch giơ kiếm ngăn lại.

Một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân hắn cũng bị chấn động mạnh tạo thành những gợn sóng.

Vốn chỉ như núi thường đập xuống, lần này đã hóa thành núi băng.

Sóng khí văng tứ tung, từng mảnh băng bén nhọn đỏ thẫm cắt qua người hắn, tạo thành vô số vết thương mới rỉ máu.

Nhìn cảnh như vậy, Trương Nghi lo lắng tới cực điểm, há to miệng quên cả hô hấp, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Một búng máu từ miệng Hà Triêu Tịch phun ra.

Song cùng với một tiếng kêu đau đớn, Hà Triêu Tịch lại không bị đẩy bay như ban nãy, người hắn hơi cong lại, sau đó như một cây cung đã bắn ra tên duổi thẳng ra, kiếm trong tay hắn ra sức đẩy ngược lên, thậm chí mạnh mẽ đẩy Lộc Khí Ca cả người lẫn kiếm bắn ra sau.

Cũng ngay trong nháy mắt này, tay trái của Hà Triêu Tịch đã đặt lên chuôi kiếm, chân nguyên chảy xuôi theo đầu ngón tay trái vẽ lên thân kiếm một đạo phù văn.

Bên trong lưỡi kiếm to rộng của thanh kiếm này là một tiểu kiếm, chẳng qua nếu không đứng gần thì hoàn toàn nhìn không ra.

Lúc này theo đạo phù kia sáng lên, chuôi tiểu kiếm này dọc theo thân đại kiếm bay ra ngoài.

Vèo!

Một tiếng xé gió.

Lộc Khí Ca hoảng sợ nghiêng người, một đạo kiếm quang màu xanh thật nhỏ mang theo một dòng khí xoáy, dùng tốc độ khủng khiếp xẹt sát qua thân thể gã.

Hà Triêu Tịch bắt đầu phản kích.

Hắn dùng khí lực toàn thân mà vung kiếm chém về Lộc Khí Ca.

Khí lực của hắn vốn lớn hơn đại đa số thí sinh, mà lúc này vung kiếm, không khí tràn vào lỗ hổng vốn của thanh tiểu kiếm, càng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền, khí thế kinh người không sao tả xiết.

Nhưng đối với Lộc Khí Ca, kinh người nhất không phải khí thế cùng lực lượng, mà là chuôi đại kiếm trong tay Hà Triêu Tịch tựa hồ đột nhiên nhẹ đi mấy lần, thế kiếm cũng so với trước nhanh hơn mấy phần!

Không khí điên cuồng tràn vào lỗ hổng trên kiếm, tựa như nâng cả chuôi đại kiếm này bay lên.

Lộc Khí Ca kinh hãi trở tay vung kiếm đỡ.

Thế kiếm của Hà Triêu Tịch lại biến, vốn đang chém lên đầu đối phương lại đổi sang vị trí cổ tay gã.

Những trận chiến trước, thế kiếm của Hà Triêu Tịch đều là nặng nề mà cương mãnh, mà giờ khắc này, kiếm của hắn lại nhẹ nhàng mà nhanh chóng.

Lộc Khí Ca không có thời gian hô hấp, trường kiếm trong tay cũng lần nữa co lại phòng ngự, nhưng mà vào lúc này, gã nghe được có tiếng kiếm rít từ sau lưng.

Gã theo bản năng quay đầu lại.

Xẹt qua trong mắt, gã nhìn thấy một đạo kiếm quang mỏng manh như là một làn sương mù màu xanh nhạt bay tới.

- Đây rốt cuộc là kiếm gì?

Trong đám thí sinh đang quan chiến có người khiếp sợ bật thốt.

Tiểu kiếm lại bay trở về đại kiếm màu xanh trong tay Hà Triêu Tịch.

Lộc Khí Ca không cách nào đồng thời ứng phó hai kiếm trước sau tấn công, chân nguyên từ cơ thể hắn tuôn ra, hai làn khói mù tựa như hai chiếc cánh nâng hắn lên rồi né sang một bên.

Hà Triêu Tịch cầm kiếm đuổi theo, tiểu kiếm vốn đã trở về đúng chỗ cũ trên thân đại kiếm lại vèo một tiếng, lẫn nữa bay ra đâm về Lộc Khí Ca.

Sắc mặt Lộc Khí Ca trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chuôi tiểu kiếm kia vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ. Gã hít sâu một hơi, kiếm trong tay dùng tốc độ nhanh nhất đâm tới tiểu kiếm kia.

Ngay sau đó là một tiếng “keng” kéo dài.

Một cơn chấn động mãnh liệt phát ra ngay trước người hắn, bên trong sóng khí tung tóe vang lên tiếng thét phẫn nộ của gã.

Gã đã chuẩn xác đâm trúng chuôi tiểu kiếm tốc độ kinh người kia, khiến nó như một chiếc lá bay ngược lại, thế nhưng không rơi xuống đất mà trở về đại kiếm trên tay Hà Triêu Tịch. Mà lúc này thanh đại kiếm kia đã dùng một tư thái vô cùng nhẹ nhàng nhưng mang theo tiếng nổ vang vô cùng quỷ dị mà chém tới trước ngực gã!

Hà Triêu Tịch dùng chẳng qua là một thanh kiếm.

Nhưng mà lúc này, Lộc Khí Ca giống như đang phải đối mặt với hai gã kiếm sư, còn là hai gã kiếm sư có thế kiếm cực nhanh!

Bên ngoài sân trái ngược, hoàn toàn im ắng.

Đây tuyệt đối là một trận chiến làm cho người khiếp sợ cùng ngoài ý muốn.

Khi Lộc Khí Ca triển lộ ra Huyết Sát Ma Công, hầu như tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thắng lợi đã thuộc về gã thì thanh kiếm của Hà Triêu Tịch lại thể hiện ra sự lợi hại của nó, thắng bại tựa hồ muốn đảo ngược.

- Là thanh khuyết kiếm kia?

Tại một mảnh đất trống quan viên triều đình chọn để dừng chân trong sơn cốc, Phan Nhược Diệp nhìn thanh kiếm trong tay Hà Triêu Tịch, nhịn không được nhẹ giọng hỏi Hoàng Chân Vệ bên cạnh.

- Tử mẫu kiếm rất hiếm, cũng chỉ có thanh tử mẫu kiếm từ Ba Sơn Kiếm Tràng này mới kỳ diệu như vậy.

Hoàng Chân Vệ có chút cảm khái khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Giữa sân lần nữa vang lên tiếng kêu gào hung ác mà thê lương.

Một đạo xích mang (ánh sáng đỏ thẫm) từ trước người Lộc Khí Ca tuôn ra, dài đến mấy trượng, giống như đuôi của sao chổi, nhưng gã như cũ không cách nào ứng phó song kiếm hợp kích, cả người không ngừng lui về phía sau, lui mãi lui mãi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch