Nét vui vẻ trên khuôn mặt lạnh lẽo của Bạch Sơn Thủy lập tức biết mất, trở nên có chút cảm khái khó coi.
Bởi vì thủ đoạn làm việc của nàng so với tu hành giả Kiếm Lô càng thêm liều lĩnh cùng tàn nhẫn, cho nên dù không có sự kiện vừa chiến vừa ca tại Trường Lăng năm trước, hầu như trong mắt tất cả mọi người tại vương triều Đại Tần nàng chính là đại nghịch lớn nhất.
Nàng thành danh rất sớm, uy danh hiển hách, đối thủ lại là đệ nhất thiên hạ, tuổi tác sung mãn, tự nhiên càng làm nổi bật khí độ bễ nghễ thiên hạ của nàng.
Dù là lúc này nàng tu vi bị hao tổn, chân nguyên còn không bằng tu hành giả Thất cảnh bình thường, nhưng mà đối mặt với loại khí độ này của nàng, rất nhiều tu hành giả Thất cảnh bình thường chỉ e trước khi chiến đã cảm thấy lo sợ, trước kiếm ý của nàng liền tự nhiên yếu đi vài phần mà không cách nào địch nổi.
Có điều cả đời nàng thân là đại tông sư, lại hành tẩu rất nhiều năm, những chuyện nàng làm nếu không phải là luyện kiếm thì chính là chạy trốn rồi giết người, phiêu bạt như bèo, rồi lại không có bao nhiêu chuyện tình cảm tốt đẹp mong muốn được làm lại, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại chưa một lần kịp thực hiện.
Nàng hiện giờ nói rất nhiều, chỉ là bởi vì nàng đối với chuyện tối nay có thể sống sót hay không, cũng không có bao nhiêu tin tưởng, nếu là chết ở nơi đây thì có rất nhiều tiếc nuối.
Tiếng tiêu thủy chung vẫn loáng thoáng từ bên trong bụi cỏ lau vọng ra, khoảng cách ngày càng gần, tựa như tơ liễu tung bay trong ngày xuân như có như không, dây dưa không dứt làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
Cái mảnh đất đầy bụi cỏ lau này tên là Tử Nhân Đãng đích thực rất lớn, một mảnh mênh mông, phảng phất muốn lan tràn tới tận chân trời.
- Nhân khẩu Trường Lăng tuy đông, nhưng tỉ lệ xung đột giữa tu hành giả, kiếm sư cùng quân đội lại nhiều hơn bất cứ quốc gia nào, trong sử sách đã ghi chép rất nhiều, cái này chính là cực kỳ hiếu chiến. Tuy rằng Nguyên Vũ dựa vào biến pháp Thương gia, thế cục ổn định, thu thuế nghiêm minh, Quan Trung lại là tám trăm dặm đất đai màu mỡ, mỗi một mẫu ruộng đồng sản xuất có thể nuôi sống một lượng lớn nhân khẩu vẫn còn dư, nhưng mà nếu chỉ có vậy thì một khi thế cân bằng bị phá vỡ, ngược lại tình cảnh sẽ càng thêm gian khó. Chỉ tiếc những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó quá mạnh mẽ, mà chúng ta lại quá yếu, ngay cả một lần liên thủ chính thức cũng không có, cho nên tam triều mới có thể bị diệt một cách nhẹ nhàng như vậy.
Từ trong hẻm ra đến ngoài phố, tiếng tiêu kia nghe như muốn chỉ dẫn cho người ta đi về phía trước, trên đường không có bất kỳ người nào ngăn trở, Bạch Sơn Thủy nhìn bụi cỏ lau đã gần ngay trước mặt, không nhanh không chậm nói với Lý Vân Duệ đang ở bên cạnh.
Đối với những lời này, Lý Vân Duệ chắc hẳn thấy nó nhàm chán, trầm mặc một lát, nói:
- Tần mặc dù cường thịnh nhưng bên trong cũng bị tổn thương mấy phần, làm sao có thể buông lỏng được.
- Chết tuy nhiều nhưng quy thuận cũng không ít.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười lạnh, nói:
- Chết một trăm mà nạp tám mươi, lúc tam triều bị diệt, Tần mở rộng đâu chỉ là bản đồ, mà nhân khẩu Đại đô Trường Lăng trong mấy năm ngắn ngủi đã tăng lên không chỉ gấp đôi, chẳng lẽ do nam nữ Trường Lăng cố hết sức sinh ra?
Lý Vân Duệ lại trầm mặc lần nữa, sau đó chân chính có chút ít khâm phục nói:
- Không phải ai cũng có dũng khí như ngươi, càng có nhiều người cuối cùng chẳng qua là nước chảy bèo trôi.
Hai người đều không quay đầu lại.
Song dù không quay đầu lại, bằng vào tu vi của hai người cũng có thể cảm giác rõ ràng phía sau của bọn họ, trong những ngõ phố nhìn như yên lặng kia đã vô thanh vô thức tuôn ra vô số quân sĩ mặc Huyền Giáp.
Mặc dù mặc những thứ giáp nặng này trên người nhưng những quân sĩ vẫn hành động nhanh nhẹn như thường, thanh quang phản chiếu từ kim loại trên người tràn ngập con phố, che lấp hết mọi khe hở.
Bọn hắn giống như hai con kiến đứng trước cơn thủy triều đen tối, nhưng vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.
Bạch Sơn Thủy tuy rằng cuồng ngạo, song kì thực là người rất cẩn thận, nếu là trước khi di chuyển đi bị bao vây ở chỗ có ít dân cư trong Trường Lăng, nhất định đã sớm bị Bạch Sơn Thủy phát hiện, dân chúng Đại Tần trong phố là lá bùa hộ mệnh tương đối an toàn cho bọn họ.
Đây chính là do tu vi sư phụ thiên tử Mặc Thủ Thành vượt xa Bạch Sơn Thủy ở trên vọng lâu từ xa cố ý biểu lộ sự tức giận, ý muốn nói chỉ cần Bạch Sơn Thủy không đi qua hướng kia, chỉ cần rời xa bá tánh bình dân của Trường Lăng, thì ông sẽ không ra tay.
Cho nên dựa theo phán đoán của Lý Vân Duệ, lúc trước phương vị mà Dạ Sách Lãnh thống soái Giám Thiên Ti lao ra là lựa chọn tốt nhất, hiện tại việc sắp sếp đường đi của địch nhận đã định, cách xa đường phố thì lá bùa hộ mệnh cuối cùng đã không còn.
- Nếu như hôm nay chúng ta có thể đào thoát, mong ngươi không nên hiểu lầm.
Lý Vân Duệ cảm giác được khí tức kim loại lạnh lẽo đằng sau bức tường liên miên bất tận kia, do dự một lát, sau đó trang trọng nói:
- Ta chỉ thực hiện sứ mạng của ta.
Bạch Sơn Thủy nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu:
- Ngươi trung với lệnh vua phó thác, có điều coi như là muốn chết nhưng vẫn có thể lựa chọn muốn cùng ai chết cùng một chỗ.
Lý Vân Duệ lại trầm mặc một lát, thanh âm hơi chần chừ nói:
- Nói thật… ít nhất ta rất kính nể ngươi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể sống sót.