Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 421: Hoảng loạn cùng an bình (1)

Chương 421: Hoảng loạn cùng an bình (1)





Trong hoàng cung tĩnh mịch, hai chân Hoàng hậu đặt xuống mặt đất.

Thân hình hoàn mỹ của nàng tản mát ra vô số đạo ánh sáng lạnh lẽo mà tinh khiết, đoàn ánh sáng xuyên qua thiên tỉnh(*), bay đến tinh không mênh mông vô tận.

(*) Thiên tỉnh: cửa lấy ánh sáng trên nóc nhà

Gương mặt nàng cực kỳ hờ hững, một loại hờ hững không mang chút vui buồn của nhân gian.

Vùng đồng nội bên ngoài Trường Lăng, mấy đạo lưu hỏa nhợt nhạt rơi xuống từ không trung cũng lãnh khốc tới cực điểm.

Rất nhiều tu hành giả ở Trường Lăng, nhất là số ít tu hành giả đã trải qua cuộc binh biến máu tanh mười mấy năm trước, cảm thụ được loại khí tức lạnh lùng tuyệt đối đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, bất giác toàn thân không khỏi phải run rẩy.

Bạch Sơn Thủy ngẩng đầu nhìn những đạo lưu hỏa này. Những gốc cỏ quanh thân nàng may mắn chưa bị phá hủy từ cuộc chiến ban nãy thì giờ nhao nhao gãy gập, ngã la liệt trên mặt đất.

Mặt đất giống như bị vô số nhát búa nhỏ vô hình đang không ngừng đập xuống, đất bụi không ngừng bắn tung lên.

Dường như mọi sự chuyển động đã ngừng lại trong nháy mắt, trường kiếm trong tay nàng duy trì khoảng cách mấy xích với Lương Liên. Những đạo lưu hỏa trắng nhạt kia nhìn thì có vẻ đang ở rất xa nhưng mọi người điều biết, rất nhanh chúng sẽ đến gần thân thể Bạch Sơn Thủy và Lương Liên.

Lý Vân Duệ cảm thấy kính sợ.

Đây là sự kính sợ đối với lực lượng và kiếm ý.

Bên trong những đạo lưu hỏa trắng nhạt này ẩn chứa kiếm ý rất lạnh lẽo, giống như có thể làm tan vỡ hết thảy tình cảm trong thế gian, tinh khiết đến mức làm cho người ta cảm thấy nó mang theo một loại ánh sáng rực rỡ của thần.

Cho dù là loại kiếm ý nào, nếu đạt đến cực hạn thì có nghĩa là cường đại.

Một kiếm này, vượt ra ngoài phàm thế, gần như đạt đến thiên ý.

Tất cả mọi người đều biết vị nữ chủ nhân cường đại này của Trường Lăng chưa từng thua trận, nhưng tối nay, sau khi thấy được kiếm ý như vậy, Lý Vân Duệ mới hiểu được so với sự tưởng tượng của mình thì đối phương còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Bây giờ còn có thể làm gì?

Nếu nói đây chính là điều mà Bạch Sơn Thủy chờ đợi, vậy chờ đợi điều này để làm gì?

Lý Vân Duệ nhắm hai mắt lại, không hề nhìn đến cỗ kiếm ý lạnh lùng đến tận cùng kia, phi kiếm của hắn toát ra khí tức an bình chờ đợi kết quả cuối cùng, vẫn giống như trước bay vòng quanh người mình và Bạch Sơn Thủy.

Vô thức hắn nghĩ đến, nếu thật sự chết cùng với nữ đại nghịch này ở đây thì cũng không tệ lắm.

Dưới uy áp của kiếm ý, thân thể Bạch Sơn Thủy bắt đầu run rẩy kịch liệt. Tuy khuôn mặt xuất hiện thần sắc thống khổ nhưng ánh mắt nàng càng trở nên lóng lánh, khí thế càng thêm cuồng ngạo.

Kiếm của nàng không đánh về phía Lương Liên mà vung lên trên.

Một dòng sông xanh đậm như ngân hà hình thành phía trên đầu nàng nghênh đón mấy đạo thiên hỏa trắng nhạt tràn đầy thần tính.

Dòng ngân hà xanh đậm tản ra khí tức cương quyết và kiêu ngạo khó có thể dùng từ nào để mô tả. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là khí tức nhân gian, nếu so với kiếm ý hoàn mỹ của thiên không trấn áp xuống thì căn bản không thể nào sánh được. Tất cả tu hành giả Trường Lăng ở phía xa đều cho rằng người đã bị thương nặng như Bạch Sơn Thủy căn bản không thể nào đỡ nổi một kiếm hoàn mỹ như vậy.

Có điều, cũng trong một cái chớp mắt này, dù bị một kiếm chém đứt xương đòn vai và gần như cắt đứt động mạch chủ cũng không làm cho Trần Giam Thủ thay đổi sắc mặt nhưng lúc này y lại đột nhiên biến sắc. Từ nãy đến giờ y chưa từng kêu to lên một tiếng, phi kiếm ủ rũ trước người bỗng nhiên sáng như ngôi sao, hoảng loạn phi vút đến Bạch Sơn Thủy.

Không người nào hiểu được sự hoảng loạn của Trần Giam Thủ, mà cũng không ai kịp nghĩ đến điều này!

Lưu hỏa nhợt nhạt rơi xuống đất.

Rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ.

Chỗ nào lưu hỏa rơi xuống mặt đất thì lập tức dưới mặt đất nơi đó như có một thế giới đầy ánh sáng đang dần hình thành và không ngừng to ra. Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, trong vết nứt cũng phát ra những luồng ánh sáng trắng nhạt thần diệu rực rỡ.

Hình ảnh này dừng lại trong đồng tử mọi người chỉ một chớp mắt.

Sau đó, mặt đất nổ tung, một quang đoàn(*) thật lớn từ dưới đất trồi lên, vô số đất đá vỡ vụn bay lên.

(*) Quang đoàn: vòng tròn ánh sáng.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy thân thể Lương Liên bay ra cùng những khối đất đá sau khi mặt đất nổ tung.

Trên người y toả ra ánh sáng huyền thiết đến chói mắt nhưng so với quang đoàn nhợt nhạt kia, ánh sáng ấy vô cùng ảm đạm, nhợt nhạt giống như là bóng mờ.

Phi kiếm Trần Giam Thủ đã đến mép ngoài quang đoàn nhưng bị khí tức khổng lồ đang khuếch trương ra bên ngoài ngăn cản, thế tới của phi kiếm chậm hẳn lại, so với hình ảnh chiến đấu lúc trước thì lúc này trông nó thật chậm chạp.

Chỉ là uy lực còn sót lại thôi mà cũng làm cho phi kiếm của tu hành giả Thất cảnh di chuyển khó khăn. Nhưng mà vào lúc này, một việc làm cho nhiều người ngừng thở chính là Bạch Sơn Thủy vẫn đứng vững như trước.

Thân thể Bạch Sơn Thủy bay lên, nàng đứng vững vàng trên một khối đất cũng đang bay lên.

Thân ảnh của nàng rất vững.

Nàng mặc áo trắng, quang đoàn màu trắng xanh dưới chân chiếu rọi đến, chẳng những quang đoàn không giảm cường độ sáng rực mà còn khiến nhìn nàng càng thêm chói mắt.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy thủy quang.

Quang đoàn màu trắng xanh phía dưới xuất hiện vô số dòng nước chảy óng ánh.

Thân thể Lý Vân Duệ như một cây đinh, đôi chân đóng chặt trên khối đất, một nửa thanh kiếm mỏng còn lại vẫn ngoan cường bay múa bên cạnh hắn và Bạch Sơn Thủy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch