Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 428: Yên, Thượng Đô (1)

Chương 428: Yên, Thượng Đô (1)





Ở ngõ Ngô Đồng Rụng Lá, mỗi sáng sớm thức dậy, bưng bát trước mặt là Đinh Ninh lại tận lực suy nghĩ đến việc làm thế nào để tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông. Việc thông qua Vương Thái Hư gia nhập Bạch Dương Động cũng chỉ vì sau khi Bạch Dương Động sáp nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện, đệ tử Bạch Dương Động sẽ có được tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.

Có điều, bất cứ kế hoạch nào, cho dù chu đáo chặt chẽ đến đâu đều sẽ có những tao ngộ, biến hóa không thể lường trước. Ở Bạch Dương Động, hắn được Lý Đạo Ky tặng Mạt Hoa tàn kiếm, gặp được sư trưởng như Tiết Vong Hư, có được sư huynh như Trương Nghi, lại còn có một sư đệ là Thẩm Dịch.

Thêm nữa, lúc ở Ngư Thị giết chết Tống Thần Thư, hắn còn biết được tin tức của Lâm Chử Tửu.

Lâm Chử Tửu bị giam trong Đại Phù Thủy Lao nhiều năm như vậy, đối với y đã không còn tồn tại cái gì gọi là hi vọng. Y chẳng qua chỉ dựa vào một tia chấp niệm mà sống.

Mỗi lần nghe tiếng nước chảy ở Trường Lăng, cho dù là hạt mưa từ trên trời rơi xuống hay chỉ là âm thanh nước vo gạo, giặt quần áo ở trong ngõ, hắn đều không thể an tâm.

Cho nên, hắn đã đi nhanh đến một bước này thì bây giờ lại cảm thấy phải gắng gấp gáp thêm một chút.

Chữ "tình" chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

Chẳng qua là sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hắn liền hiểu thêm: so với bất cứ thứ gì trên thế gian, chữ “tình” vốn là thứ quan trọng hơn hết. Đây cũng là chỗ khác biệt lớn nhất giữa hắn với Nguyên Vũ, Trịnh Tụ. Hắn có thể gặp chuyện không may nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết không được phép xảy ra chuyện gì.

Hắn biết rõ, bình thường Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ là không thích suy nghĩ mấy chuyện không liên quan đến tu luyện, nhưng thực ra nàng lại thông minh hơn rất nhiều người. Vốn khi còn ở Ngô Đồng Rụng Lá, không có nhiều người chú ý đến nàng lắm, nhưng sau khi hắn đi được bước đầu tiên này, nhất định nàng sẽ rơi vào tầm mắt của nhiều kẻ.

- Thiệu sư bá, khi tới Trường Lăng, sư bá trước tiên giúp ta tìm một khách điếm cũ.

Cảm giác nhờ pháp môn tu hành chân nguyên của Mân Sơn Kiếm Tông khiến thân thể có sự biến hóa hoàn toàn mới, ở trong xe, Đinh Ninh ngẩng đầu nói nhỏ với Thiệu Sát Nhân đang tĩnh tọa ngồi phía trước chậm rãi đánh xe.

Thiệu Sát Nhân khẽ vuốt cằm, hoàn toàn không hỏi nguyên do, cực kỳ đơn giản đáp:

- Được.

Đinh Ninh chợt cảm thấy an lòng.

Hắn buông cuốn kinh trong tay xuống, nhắm mắt lại.

Dựa theo pháp môn tu hành chân nguyên của Mân Sơn Kiếm Tông, ngũ khí trong cơ thể hắn lại một lần nữa bắt đầu từ từ lưu chuyển.

Đã tới Tứ cảnh.

Tứ cảnh Dung Nguyên, Ngũ cảnh Thần Niệm, chiếu theo tốc độ tu hành của hắn lúc trước, nhanh nhất cũng phải sau mấy năm hắn mới có thể từ Tứ cảnh tiến lên Ngũ cảnh. Nhưng bây giờ hắn có Nhân Vương Ngọc Bích từ Sở đế, hơn nữa, lúc ở Bạch Dương Động còn tình cờ lấy được Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh, dù cho tạm thời không có cách nào đạt được Tục Thiên Thần Quyết, chỉ dựa vào pháp môn tu hành của Mân Sơn Kiếm Tông thì tốc độ tu hành của hắn cũng sẽ tăng nhanh gấp mấy lần.

Lúc này vừa mới vào hạ, nếu mọi thứ thuận lợi thì đến đông chí năm nay hắn có thể bước vào Ngũ cảnh.

***

Tà dương buông xuống.

Trong lúc Đinh Ninh ngồi trên xe ngựa đi về Trường Lăng thì theo hướng ngược lại, Trương Nghi đang đi dọc theo dấu vết còn sót lại của bánh xe ngựa, hắn lững thững đi trên đường không có mục đích.

Nhìn hai bên đường, thời điểm chiều tối dưới ánh tà dương càng làm cánh đồng hoang vu xung quanh càng thêm phần ảm đạm, hắn cảm nhận được sự tịch liêu cùng bi thương.

Trương Nghi không nhận ra có một tu hành giả mặc trang phục màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông xuất hiện nơi xa trên sơn lĩnh sau lưng hắn.

Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông nhìn thấy thân ảnh của Trương Nghi, ánh mắt gã cụp xuống, đang định tăng nhanh cước bộ nhưng đột nhiên đôi chân mày cau lại rồi dừng bước.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Một thanh âm lạnh lùng vang lên truyền vào tai Trương Nghi.

Trương Nghi đang hơi cúi thấp đầu bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn đưa mắt nhìn chỗ phát ra thanh âm, nhìn thấy một nam tử áo đen chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh bụi cỏ dại ven đường.

Nét mặt nam tử áo đen lạnh lùng, từ trên khuôn mặt nhìn không ra dấu vết của năm tháng. Nhưng từ trên người y lại toát ra một cỗ khí tức quyền quý không ai sánh bằng.

Trương Nghi không nhận ra nam tử áo đen này, nhưng chỉ dựa vào tình huống đối phương đến bên cạnh mà mình không hề phát hiện, như là từ trong không khí đột ngột xuất hiện trước mặt, Trương Nghi liền biết rõ tu vi đối phương vượt xa mình. Thần sắc hắn hơi ngạc nhiên thi lễ:

- Tiền bối…

- Ta biết rõ trong lòng ngươi đang rất cảm khái.

Nam tử áo đen nhìn hắn một cái, sau đó chấp tay ngắm cỏ dại dưới trời chiều, giọng nói như tự giễu tiếp lời:

- Thật ra, cho dù không phải ở trong khung cảnh chiều tà giữa đồng cỏ dại hoang vu lạnh lẽo mà ở tại nơi phồn hoa nhất của Trường Lăng thì nhiều khi lòng ta cũng sẽ nảy sinh những cảm khái như vậy… Trường Lăng lớn như thế, người càng ngày càng đông, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác không ai buông tha ta?

Trương Nghi ngẩn người, hắn không rõ ý đồ của nam tử áo đen này khi đến đây, chỉ là theo bản năng lại thốt lên một tiếng:

- Tiền bối…

- Diệp Tránh Nam là người của ta.

Nam tử áo đen khoát tay áo, toát ra một khí thế thật lớn, tùy ý nói:

- Ta không muốn Trịnh Tụ được như ý, cho nên cùng thị đánh cuộc một lần, chỉ là ta thật sự không ngờ sư đệ của ngươi lại cự tuyệt hảo ý của ta. Nhưng hiện tại xem ra lựa chọn của hắn quả thật chính xác.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch