Trương Nghi nhìn bóng lưng nam tử áo đen, nội tâm kích động khó có thể nhanh chóng bình tĩnh.
Đối với cả vương triều Đại Tần mà nói, những quyền quý xưa cũ của Trường Lăng là những người đặc biệt. Một mặt, hiện nay Trường Lăng không dung túng họ, nhưng ở một phương diện khác, họ nắm trong tay rất nhiều sản nghiệp, thậm chí có một số ngành nghề thông thương với địch quốc, một vài “mạch máu” quốc gia đều do họ điều khiển. Điều này khiến nữ chủ nhân Trường Lăng không có cách nào dễ dàng tách bọn họ ra khỏi Trường Lăng.
Đây là chuyện điển hình của việc lấy hay bỏ, chung quy cũng bởi vì bọn họ còn đủ cường đại.
Về phần Trương Nghi, bây giờ hắn nên làm thế nào, cầm hay buông?
Nắng chiều chiếu trên con đường bằng phẳng, không khí cũng bắt đầu trở nên mát hơn.
Bởi rằng tâm tình quá mức kích động nên ngay cả khi tu hành giả mặc thanh sam của Mân Sơn Kiếm Tông như ngọn gió nhanh chóng lướt tới sau lưng mà hắn vẫn không hề hay biết.
Điều này khiến tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông cực kỳ không vui, lông mày y nhíu lại thật sâu.
“Biểu hiện lúc này của ngươi chênh lệch quá xa so với lúc ở Kiếm Hội, thân là một kiếm sư thì đương nhiên lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, nhất là ở ngoài Trường Lăng, những kẻ muốn giết ngươi không cần lo lắng bản thân có đi ra được Trường Lăng không nên bọn chúng chẳng cần kiêng nể gì.”
Nghe thanh âm, Trương Nghi giật mình xoay người lại.
Nhìn thấy bào phục màu xanh ngọc đặc thù trên người đối phương, cảm giác được khí tức đâm thiên diệt địa từ y, Trương Nghi lập tức mắt biết được thân phận đối phương, nhưng như vậy càng làm cho đầu óc hắn thêm hỗn loạn, bất giác nhịn không được nảy ra ý nghĩ ‘ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy’.
“Phương pháp cách số, phùng* năm với bảy”. Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này thường xuyên thấy đủ các loại thiên tài quái vật, lúc này nhìn Trương Nghi ngu ngơ như vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu, lạnh giọng nói một câu, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp sắt lạnh lẽo đưa cho Trương Nghi.
Trương Nghi theo bản năng nhận lấy chiếc hộp sắt trông rất bình thường này, trái tim bất giác đập mạnh, nhịn không được hỏi:
“Đây là cái gì? Cái gì mà ‘phương pháp cách số, phùng năm với bảy?”
“Tự mình suy nghĩ đi, nếu như ngay cả điểm này mà cũng không nghĩ ra…”
Lông mày tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông chau lại. Y vốn là muốn nói “nếu ngay cả điểm này mà không nghĩ ra thì căn bản không xứng làm đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông” nhưng lại cảm thấy câu này có chút không ổn nên ngừng lại một chút, sau đó sửa lời:
“… thì cứ phá cái hộp này là được.”
Nhìn sắc mặt không vui của đối phương, Trương Nghi nhớ lại mọi khi Đinh Ninh hay nói bộ dạng mình lề mề, hắn bình tĩnh trở lại, ánh mắt chuyển từ trên người tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông sang chiếc hộp sắt trên tay.Sau đó hắn mở chiếc hộp sắt ra.
Trong hộp sắt chỉ có một tấm da dê hơi mỏng, được gấp lại rất đơn giản, cho nên khi nhìn qua hắn nhìn thấy rất nhiều nét mực. Chỉ là lộ ra một vài nét mực rời rạc một cách kỳ dị nhưng hắn lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm ý vô cùng khủng bố.
Lập tức, hai mắt hắn cảm thấy đau đến rơi lệ.
Ngay sau đó, những kiếm ý này ép đến người Trương Nghi, làm cho khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển không đều, thậm chí hắn có cảm giác như muốn thổ huyết.
Cơ thể Trương Nghi chấn động mạnh, sau đó hắn run sợ ngẩng đầu lên.
“Cái này là…”
Hắn cực kỳ kinh hãi nhìn tu hành giả mặc thanh sam trước mặt, nghĩ tới Tịnh Lưu Ly,thậm chí là cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng không thể nào có loại loại khí tức sắc bén như vậy. Trong nháy mắt, hắn lập tức tỉnh ngộ: - Đây là Bách Lý tông chủ tự mình…
Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông cảm thấy không cần phải trả lời. Y xoay người bỏ đi.
“Ngươi hãy tự suy nghĩ mà xem, ở Trường Lăng, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, nhưng lại có ba nhân vật cao cấp nhất Trường Lăng hoặc trực tiếp đến gặp ngươi hoặc tự tay viết thư cho ngươi. Do đó, ngươi không thể nào là một tiểu nhân vật được.”
“Đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông ta và đệ tử của những người Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa đều giống nhau, không thể nào là tiểu nhân vật.”
Trước khi thân ảnh đối phương biến mất, nghe y nói hai câu này, cả người Trương Nghi nhịn không được mà run lên.
Nhờ những tia nắng chiều cuối cùng, Trương Nghi khó khăn mở tấm da dê trong hộp sắt. Hai mắt hắn càng thêm đau đớn, nước mắt rơi lã chã, chỉ là khi nhìn thấy mấy câu đầu, hô hấp của hắn lập tức trở nên hỗn loạn, khi thì dồn dập, khi thì ngừng lại.Đây là một bộ kiếm kinh.
“Phương pháp cách số, phùng năm với bảy” là một loại phương pháp đọc.
Chỉ chú ý những chữ thứ năm và thứ bảy kia mới có thể thấy được văn tự chính thức của bộ kiếm kinh này, mới lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính cúa nó.
Có thể khiến Bách Lý Tố Tuyết tự thân động thủ, hơn nữa còn dùng phương pháp này để che dấu thì ý nghĩa của bộ kiếm kinh này tại Mân Sơn Kiếm Tông tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Bách Lý Tố Tuyết mới có thể hiểu. Điều này có nghĩa là đệ tử thân truyền của tông chủ.
Nghĩ thông suốt những điều này, Trương Nghi rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của vị tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông kia.
Đệ tử thân truyền của tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông - Bách Lý Tố Tuyết sao có thể là nhân vật nhỏ bé được?
Những tia nắng cuối cùng của ngày rơi xuống. Cảnh quang hoang dã xung quanh hắn đã dần chìm vào đêm tối.
“Nếu đã làm thì phải làm đến cùng.”Trong đầu hắn lại một lần nữa nhớ tới lời nói của Đinh Ninh.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện bản thân đã trải qua, nghĩ đến cái chết của Tiết Vong Hư, nghĩ đến những hình ảnh đọng lại từ kiếm hội, nghĩ đến bức thư của nữ chủ nhân trong Hoàng Cung sau kiếm hội viết cho mình, nghĩ đến việc đổi nó lấy phong quang, hắn cảm thấy những lời Đinh Ninh nói quá đúng.