Giữa gò núi này, không có bất kỳ mùi vị huyết tinh nào, máu trong thi thể không đầu đã biến mất hết thành một cái xác khô queo như đoạn gỗ mục, đi được một quãng về phía trước thì ngã xuống, khung cảnh trông vô cùng khủng bố thậm chí làm con người ta cảm thấy buồn nôn.
Những hỏa tuyến màu vàng kim cuối cùng cũng kết thành lồng, bao bọc toàn bộ thân thể của tên tu hành giả bộ dáng giống phu tử kia, nhưng mặc dù được những hỏa quang màu vàng chiếu xuống song sắc mặt của hắn lại trắng bệch đến tột cùng.
"Nam Việt Tu Hành Giả?"
Một thanh âm chậm rãi ma mị từ khu rừng bên cạnh vang lên, tiếp đó thân ảnh của một nam tử mang y phục bó sát người hiện ra trong tầm mắt của hắn.
"Ngươi là dạ lang Tu Hành Giả?"
Liên tục hai câu nói giống như tự lẩm bẩm với mình nhưng lại như đại chùy giáng mạnh vào trái tim của Tu Hành Giả này, khiến cho ngay cả những hỏa tuyến màu vàng kim cũng bắt đầu khẽ run lên.
Đánh mắt xéo qua bên kia, cỗ xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, cỗ khí tức kinh khủng lúc trước đã biến đâu mất, ban đầu có bóng người màu xanh ngồi yên trên xe giờ cũng không thấy đâu chỉ còn lại bộ bào phục màu xanh được bỏ lại ở chỗ ngồi trên đầu xe.
"Ngươi rút cuộc là ai?"
Tu Hành Giả này nói một cách gian nan.
Hắn đã hiểu đối phương làm thế nào tiếp cận được mình một cách lặng lẽ như thế, nhưng vẫn như trước hắn không thể hiểu được vì sao, ở Mân Sơn Kiếm Tông ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết và Đàm Thai Quan Kiếm thì làm gì có Tu Hành Giả nào có thể đáng sợ đến nhường này. Người này làm sao chỉ dựa vào một đoàn thiên địa nguyên khí để chống đỡ quần áo mà che giấu được cảm giác của mình và người tông sư đến từ Nam Việt này.
“Là ai phái các ngươi đến đây?”
Thiệu Sát Nhân không thèm quan tâm đến câu hỏi của hắn, trái lại nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Tu Hành Giả trung niên này mà hỏi ngược lại.
Tên Tu Hành Giả này nhếch môi lên, không trả lời.
Sắc mặt của Thiệu Sát Nhân không hề biến đổi, vốn dĩ hắn không am hiểu chuyện tra khảo này mấy, cũng chẳng hứng thú quá nhiều với nó. Trên đời này, hắn chỉ am hiểu một việc duy nhất, đó chính là giết người.
Hắn xuất kiếm.
Một kiếm đâm thẳng, không có bất kỳ hoa xảo nào.
Mũi thanh trường kiếm màu xám nhạt như thủy tinh trong tay hắn mang theo tốc độ kinh người đụng thẳng vào lớp lá chắn lửa màu vàng.
Tu Hành Giả trung niên kia hoảng sợ hét to lên một tiếng, không hề giữ lại chân nguyên trong cơ thể mà tuôn ra hết, tiểu kiếm sáng lên màu vàng kim như muốn tan chảy ra, trong nháy mắt mũi kiếm màu xám đâm thủng màn lửa vàng rực, trùng trùng điệp điệp đánh lên thanh kiếm màu xám đó, ngọn lửa màu hoàng kim tựa như kim dịch thuận theo thân kiếm màu xám khi nó đâm vào mà phủ lên, Thiệu Sát Nhân thấy kim dịch sắp phủ lên năm ngón tay đang cầm kiếm của mình, hắn nhíu mày, tư thế cầm kiếm không đổi, há miện thổi một hơi.
Một đạo tiểu kiếm đơn sơ màu xanh như lá trúc từ trong miện hắn bay ra ngoài, đâm xuyên qua những hỏa tuyến màu vàng bị vỡ, lao thẳng đến mi tâm của Tu Hành Giả trung niên.
Tu Hành Giả trung niên hoảng sợ, năm ngón tay trái vung vẩy liên tục, mấy đạo kiếm khí ngưng thực đánh lên thanh tiểu kiếm màu xanh, đập bay nó ra ngoài.
Tay trái Thiệu Sát Nhân hơi động, một đạo kiếm quang nhỏ cùng cực từ móng tay ngón trỏ của hắn bắn ra.
Tu Hành Giả trung niên vặn mạnh người, muốn tránh đạo kiếm quang này. Nhưng, phù một tiếng, mắt của hắn trợn trừng lên, không thể tin nổi mà nhìn xuống dưới bụng, chỉ thấy một đoàn huyết quang từ chỗ bụng tuôn ra. Thiệu Sát Nhân bình tĩnh lui lại.
Ánh lửa màu vàng đã đốt cháy một tầng da thịt trên ngón tay của hắn, thế nhưng không thể tiến thêm được nữa.
Khí hải đã bị đâm thủng, tên Tu Hành Giả trung niên suy sụp ngồi rạp xuống đất.
Hắn nhìn mũi chân của Thiệu Sát Nhân thì mới hiểu được rằng ngọn gió kia là xuất phát từ lòng bàn chân của Thiệu Sát Nhân bắn ra. Tên Tu Hành Giả trung niên này cảm thấy chuyện này vô cùng vớ vẩn, không thể nào tin được.
Đã là một Tu Hành Giả cường đại như vậy, tại sao lại còn dùng tới mấy thủ đoạn nhỏ như vậy, tại sao lại có thể có nhiều thủ đoạn con con như vậy được!
Nhưng Thiệu Sát Nhân lại không hề cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của tên Tu Hành Giả trung niên này. Đối với hắn mà nói, đã từ có một thời gian, giết người có nghĩa là sinh tồn.
Tay trái của hắn không chút chậm chạp chém tới, một luồng khí sắc bén theo chưởng bay ra cắt bay cổ người Tu Hành Giả trung niên.
Đầu lâu của gã Tu Hành Giả trung niên này rớt từ trên cổ xuống, lăn dọc theo con dốc nghiêng nghiêng.
Thiệu Sát Nhân yên tâm quay người đi.
Xe ngựa đã đi đến gò núi phía dưới.
Ở trên xe ngựa, khóe miệng Đinh Ninh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy màn chiến đấu kinh tâm động phách này.
Bất luận là ai sắp xếp hai gã thích khách như vậy, giờ đây gã nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ ảo não và đau lòng.