Ở trong phòng ngủ, Đinh Ninh nằm trên giường ngủ mềm mại, cái loại cảm giác kiệt sức cùng với sự mệt mỏi lúc thương thế mới lành mà nguyên khí lại tiêu hao hết làm cho hắn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng trong căn phòng tĩnh lặng này, hắn lại không muốn ngủ một chút nào, càng ngày càng cảm thấy sốt ruột.
Đây đúng là vấn đề của hắn.
Hắn biết rõ cảm xúc này bắt nguồn từ việc báo thù chính thức bắt đầu, như mũi tên đã bắn ra không thể nào thu hồi lại được, tâm tình này còn đến từ việc hắn hiện giờ đang chờ Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Hắn im lặng tu hành ở trong ngõ Trường Lăng, chờ thời cơ báo thù đã biết bao nhiêu năm qua, Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thói quen chỉ lo tu hành, mọi chuyện khác thì để cho hắn động não, còn hắn không biết tự khi nào đã có thói quen có nàng chờ hắn ở quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá. Nàng im lặng giống như bao năm qua nàng vẫn yên lặng chờ đợi cùng với hắn.
Nếu đã có thói quen, thì sẽ có nhược điểm.
Sốt ruột, không còn giữ được bình tĩnh nữa, thì lại càng dễ nhớ đến những chuyện kia nhiều hơn, nhớ lại những người đã chết từ rất lâu kia, nghĩ đến Tiết Vong Hư vừa mới qua đời cách đây không lâu, căn phòng vắng lặng, Đinh Ninh càng ngày càng cảm thấy cô độc, nhưng ở trên ngực và bụng đang bị thương chỉ cảm thấy sự giận dữ như lửa đang không ngừng bốc lên mãnh liệt.
Tiếng bước chân trong trẻo lạnh lùng mà quen thuộc vang lên, truyền vào tai của hắn.
- Người Mân Sơn Kiếm Tông ở bên ngoài kia là ai?
Đinh Ninh nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đẩy cửa vào, nghe lời nàng hỏi, ánh mắt của hắn đọng lại trên khuôn mặt như tranh vẽ của nàng, trong tức thời không trả lời lại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết có hơi không vui, khẽ cau mày.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, nói:
- Thiệu Sát Nhân, ta nhớ đã từng đề cập qua với cô, là đệ tử được lão tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông nhặt ở trên núi về, đệ nhất sát nhân, nếu như là chính thức giao chiến sinh tử, tất cả mọi người ở Mân Sơn Kiếm Tông, ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết ra, chỉ sợ ngay cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng chết trong tay hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại trong chốc lát, thanh âm lạnh lùng, hỏi:
- Sao ta lại không nhớ ra ngươi từng nhắc qua tên Thiệu Sát Nhân nhỉ?
Lập tức cả người Đinh Ninh như đóng băng.
Hắn phát hiện hôm nay tình trạng của bản thân đúng là có vấn đề rất lớn, vậy mà lại vô tình nói bậy một câu rất nghiêm trọng.
Chỉ là hôm nay Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng có hơi bực dọc, nàng cũng không liên tưởng gì quá nhiều, không để ý gì thêm về vấn đề này nữa, nhưng thần sắc lại lạnh lùng thêm mấy phần:
- Đêm đó Bạch Sơn Thủy đến Ngô Đồng Rụng Lá tìm ta.
Cơ thể Đinh Ninh càng thêm lạnh giá, hắn ngẩng đầu lên một cách gian nan, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết:
- Vương Thái Hư nói cho ta biết, những ngày qua mấy người Giám Thiên Ty thường xuyên xuất hiện xung quanh Ngô Đồng Rụng Lá, lúc trước ta không rõ nguyên nhân vì sao, bây giờ nghĩ lại chắc là do đêm đó Bạch Sơn Thủy từ đây rời đi… Mà ở Ngô Đồng Rụng Lá, trừ ta ra, hình như không có bất kỳ đối tượng nào đáng giá cho Bạch Sơn Thủy để mắt đến, vì vậy Giám Thiên Ty nhất định sẽ tra xét Bạch Sơn Thủy và chúng ta có quan hệ gì.
Một tầng sương lạnh chậm rãi nổi lên trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Thiển Tuyết:
- Dạ Sách Lãnh nhất định sẽ nghĩ đến cái chết của Phiền Trác, vì vậy… nàng ta có lẽ sẽ rất nhanh phát hiện ra thân phận chân chính của ta?
Đinh Ninh trầm mặc một lát:
- Cô phải rời khỏi Trường Lăng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng im lặng một lát, nói:
- Ta sẽ không rời khỏi Trường Lăng.
Nét mặt của Đinh Ninh lập tức chuyển qua màu đỏ tươi, nhưng vì cảm xúc đang quá mức xúc động, hắn mở cửa ra nhưng lại không nói nên lời, kèm theo tiếng mở cửa là một trận ho khan kịch liệt.
- Rời khỏi Trường Lăng, sau đó là chạy trốn không ngừng sao?
Khuôn mặt của Trưởng Tôn Thiển Tuyết khôi phục lại nét bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Ta muốn đánh cược một phen.
Cuối cùng hô hấp của Đinh Ninh đã có chút ổn định lại, tức giận nói:
- Cô đánh cược thế nào?
- Ai cũng muốn biết thái độ chính thức của Dạ Sách Lãnh.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng nói:
- Ai cũng muốn biết Dạ Sách Lãnh thủy chung là người của hoàng đế Nguyên Vũ hay tâm vẫn còn hướng đến người đã dạy nàng kiếm pháp kia.
- Sau đó thì sao? Ngộ nhỡ nàng ta là người của hoàng đế Nguyên Vũ, cô định đợi đến lúc giống như Bạch Sơn Thủy bị đại quân vây giết sao? Không phải ai cũng có vận khí như Bạch Sơn Thủy, không phải ai cũng có cao thủ sử dụng kiếm đi chết thay mình!
Đinh Ninh vô cùng phẫn nộ, gần như gào lên.
- Đây là chuyện của ta, nếu như ngươi cảm thấy không có hy vọng, ngươi cứ rời khỏi Trường Lăng là được.
- Không phải ngươi trước giờ vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tâm Dạ Sách Lãnh hướng về ai sao?
Đinh Ninh nói không ra lời.
Hắn hiểu rõ chuyện nàng đã quyết định sẽ không có cách nào thay đổi.
- Đây là đồ vật của ngươi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết tiện tay lấy một chiếc hộp bí mật màu xanh đồng từ trong tay áo, đưa cho Đinh Ninh.
Đinh Ninh giả bộ nhìn chiếc hộp đồng đựng Nhân Vương Ngọc Bích, trầm ngâm không nói.
- Ngươi vội vã chạy về Trường Lăng như thế, vậy mà gặp ta lại không muốn nói chuyện gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bộ dạng hiếm khi sa sút như vậy của Đinh Ninh, vẫn lạnh lùng trước sau như một:
- Nếu như ngươi không muốn rời khỏi Trường Lăng, mà muốn ở lại giúp ta đánh cuộc một keo này, vậy thì ít nhất phải nói cho ta biết bước kế tiếp nên làm như thế nào.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nếu như Giám Thiên Ty đã phát hiện, vả lại cô đã không muốn rời khỏi Trường Lăng, vậy thì chỉ có ở đây chờ đợi kết quả… Còn nữa, giúp ta trị thương.