Nữ tử cao gầy trong mưa hiển nhiên là Bạch Sơn Thủy.
Nàng nhìn thấy sát ý lạnh lùng giữa hàng lông mày của Dạ Sách Lãnh, nhưng vẫn đi xuyên qua đình viện, thẳng hướng Dạ Sách Lãnh đang đứng dưới mái hiên che mưa, hỏi:
- Nói cái gì mà dám với không dám, hiện tại ta còn không tiếp nổi một kiếm của ngươi, trời mưa hay tạnh có quan hệ gì?
Khuôn mặt Dạ Sách Lãnh không chút biểu tình nhìn Bạch Sơn Thủy, còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Sơn Thủy đã mệt mỏi nói tiếp:
- Cho ta tô mì, tốt nhất cho thêm chút thảo dược bồi bổ khí huyết.
Dạ Sách Lãnh cau mày lại:
- Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi?
Bạch Sơn Thủy đã xuyên qua màn mưa, đi đến trước người nàng. Bước chân cũng không ngừng lại mà đi thẳng tới đứng cạnh nàng bên mái hiên che mưa này, bình thản nói:
- Ngươi sẽ giúp ta.
Dạ Sách Lãnh cười lạnh:
- Ta đường đường là Ti Thủ Đại Tần mà lại giúp tên đại nghịch nhà ngươi?
Dung nhan Bạch Sơn Thủy cực kỳ tiều tụy, nhưng nghe được những lời này của Dạ Sách Lãnh thì lại nở nụ cười, cười đến xuất hiện một tia đỏ ửng:
- Ngươi không chỉ là đồ đệ của hắn, hơn nữa lại còn giống Trưởng Tôn Thiển Tuyết, cũng chung tình với hắn.
- Bạch Sơn Thủy, ngươi thật sự cho là ta không dám giết ngươi?
- Muốn giết thì đã giết từ lâu rồi.
Vẻ ửng đỏ khác thường trên khuôn mặt của Bạch Sơn Thủy ngày càng lan rộng. Nàng đùa cợt nhìn Dạ Sách Lãnh, cười nói:
- Xem ra trong lòng ngươi, hắn vẫn quan trọng hơn Nguyên Vũ.
Dạ Sách Lãnh hít sâu một hơi, nhìn như sắp bộc phát. Nhưng bỗng dưng nàng bình tĩnh lại, trầm mặc một lát, sau đó lạnh nhạt nói:
- Nguyên Vũ làm sao có thể hơn hắn được, làm sao có thể quan trọng bằng hắn.
- Xem ra là ta đã đoán đúng, hay có thể nói là ta đã đánh cuộc thắng.
Bạch Sơn Thủy bèn bước tới gian phòng phía sau lưng Dạ Sách Lãnh, trên khuôn mặt mệt mỏi lần nữa hiện lên nét bướng bỉnh xen lẫn với kiêu ngạo.
Nhìn xem Bạch Sơn Thủy đi vào phòng, bắt đầu cởi đồ rồi thay bằng một bộ quần áo sạch sẽ khác của mình, Dạ Sách Lãnh không nói gì. Nàng chỉ đi về phòng bếp phía dưới bắt đầu nấu nước.
Quần áo của Dạ Sách Lãnh có hơi chật một chút so với dáng người của Bạch Sơn Thủy. Sau khi nàng ta hơi vung tay mấy cái, cảm thấy rất không thoải mái bèn quyết định bỏ qua tất cả quần áo mà chỉ lấy một bộ quan bào Giám Thiên Ti màu đen khoác lên người.
- May mà ta là nữ.
Dạ Sách Lãnh đã nấu xong mì, bưng vào trong phòng đặt trên bàn, nhìn đôi chân dài trắng nõn lộ ra dưới lớp áo đen khi nàng ta đi đi lại lại, lạnh lùng nói.
- Đáng tiếc là từ trước đến giờ ta chưa bao giờ xem mình là nữ.
Bạch Sơn Thủy cười cười, bưng bát mì trước mặt bắt đầu ăn. Chỉ mới ăn được một miếng, chân thành khen ngợi:
- Dạ Ti Thủ không những sử dụng kiếm giỏi mà nấu mì cũng thật ngon.
Dạ Sách Lãnh nhìn nàng một cái, không nói gì.
Bạch Sơn Thủy không thèm để ý đến phong phạm thục nữ mà ăn sạch bát mì trước mặt, rồi húp cạn nước mì, tiện tay đưa ống tay áo lau khóe miệng, nhìn ra ngoài trời mưa to như trút, cảm khái hỏi:
- Phải chăng ta là người đầu tiên nếm mì do Dạ Ti Thủ tự tay nấu?
Dạ Sách Lãnh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cũng nhìn mưa to như trút ngoài cửa sổ, đáp:
- Người thứ hai.
Bạch Sơn Thủy liền giật mình, nàng chợt hiểu ra người thứ nhất trong lời Dạ Sách Lãnh nói là ai, không khỏi có chút xuất thần.
- Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Lúc trước ngươi vừa ca vừa chiến tại đường phố Trường Lăng, đầy vẻ cuồng ngạo. Nhưng nhiều năm qua cũng chỉ cuồng ngạo như vậy một lần, người ngoài có thể không biết nhưng ta lại biết rõ ngươi nhịn được.
Dạ Sách Lãnh không có nhìn nàng, chỉ là chậm rãi nói tiếp:
- Với tính tình của ngươi, nếu như đã trốn ra được một con đường sống, thì có muốn vào thành lại cũng không cần phải đánh cược mạo hiểm như vậy, trực tiếp đặt mạng mình vào trong tay ta.
- Vì cái gì?
Không đợi Bạch Sơn Thủy trả lời, Dạ Sách Lãnh chậm rãi quay đầu sang nhìn nàng rồi nói tiếp:
- Bởi vì cái tên nam tử rơi vào tay Thân Huyền?
Bạch Sơn Thủy gật đầu, cũng không phủ nhận, đáp:
- Tình là một chữ khó mà giải thích nhất, ít nhất ta thiếu nợ hắn một chữ tình.
- Lúc ta mới gặp hắn, ta còn chưa bắt đầu tu hành, chỉ là một hài đồng ngốc nghếch.
- Hả?
Bạch Sơn Thủy vuốt lại tóc, bắt đầu im lặng nghe chuyện xưa của nàng.
- Lần đầu nhìn thấy hắn, là khi hắn so kiếm cùng Đông Phương Tố tại bờ Vị Hà. Ta nhớ năm đó hắn chỉ một kiếm đánh bại kiếm sư trẻ tuổi nổi danh nhất Trường Lăng Đông Phương Tố. Ta cảm thấy hắn vô cùng uy phong, vô cùng tiêu sái. Ta liền muốn bắt đầu muốn tu hành, muốn tiếp cận hắn.
- Phụ thân ta là một thương nhân bình thường, mẫu thân của ta lại là vợ nhỏ. Biết ta có ý muốn học kiếm, ông đánh ta một trận gần chết.
- Ta liền bỏ trốn khỏi nhà, trực tiếp đi tìm hắn.
- Ta đã đến chỗ quân doanh của hắn, nhìn thấy người ta gầy như que củi, những quân sĩ trong doanh đều cười ta. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy, lại không cười, mà còn thật sự dạy ta học kiếm.