Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 442: Sự việc bị lãng quên (1)

Chương 442: Sự việc bị lãng quên (1)





- Thiên Tượng Bồ Đề, Chúc Long Đan, Hỏa Quy Đảm... Những mùi này ngay cả ta cũng đã rất nhiều năm rồi không ngửi thấy được, ngươi không thèm để ý mà đổ toàn bộ đi, không cảm thấy lãng phí sao?

Nhìn thấy Đinh Ninh đi trở về trong viện, lại cầm lấy cái xẻng nhỏ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười lạnh nói:

- Những vật kia ít nhất có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng lên nhanh hơn rất nhiều.

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói:

- Không có thiếu chút thời gian như vậy.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng chốc lát, nói:

- Ít nhất hẳn là trước mắt thị còn chưa biết thân phận của chúng ta, nếu không thị sẽ không phái người đưa những vật này đến cho ngươi. Ngươi làm như vậy, không sợ hoàn toàn chọc giận thị?

Đinh Ninh nói:

- Kỳ thật thị cũng không thích người quá nghe lời.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không khỏi nổi giận lên, trên mặt là một mảnh sương lạnh:

- Chẳng lẽ thị là kẻ ham thích bị ngược đãi?

Đinh Ninh đang định tiếp tục trả lời, nhưng mà ánh mắt của hắn vừa vặn rơi vào một khối bùn đất vừa mới được xới lên, trên khối bùn đất kia có hai con giun nhỏ màu đỏ tươi, hắn nao nao, nói:

- Ta quên mất một việc.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, lại bị hấp dẫn sự chú ý:

- Việc gì?

Đinh Ninh buông cái xẻng đi ra ngoài, đáp:

- Ta để quên một món đồ trên xe ngựa.

Chiếc xe ngựa kia thoạt nhìn rất bình thường, đã dừng ở trước cửa Mặc Viên thật lâu, thậm chí trên thùng xe đã phủ một tầng bụi mỏng, nhưng mà ngoại trừ con đường này và thế giới tu hành giả, nó lại hoàn toàn ngăn cách người bình thường ra bên ngoài, rất nhiều tu hành giả Trường Lăng hiện giờ đều biết chiếc xe ngựa kia đại biểu Mân Sơn Kiếm Tông.

- Gần đây tâm cảnh của ngươi hơi loạn.

Khi Đinh Ninh ra khỏi Mặc Viên, đến gần chiếc xe ngựa này, một giọng nói từ dưới bóng cây gần chiếc xe ngựa truyền vào trong tai Đinh Ninh.

- Thiệu sư thúc.

Đinh Ninh khom người, chăm chú thi lễ với Thiệu Sát Nhân đang ngồi trên một chiếc chiếu trúc dưới bóng cây.

- Tại Mân Sơn Kiếm Hội, hầu như toàn bộ tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông đều đã từng thấy biểu hiện của ngươi.

Thiệu Sát Nhân hơi ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh:

- Tâm tư của ngươi cẩn thận và tỉnh táo, ngay cả chúng ta đều tự thấy không bằng, nhưng mà đến bây giờ ngươi mới nhớ phải quay lại xe ngựa lấy đồ vật... thật sự kém khá xa. Thủ danh trong Mân Sơn Kiếm Hội chỉ là hư danh, nếu như bị hư danh chi phối, vậy sau này tên của ngươi cũng sẽ thực sự trở thành hư danh.

Bình thường Thiệu Sát Nhân vô cùng ít nói, thậm chí có thể khiến người ta hoài nghi là có lẽ hắn không biết nói, bây giờ nghe được những lời này của hắn, Đinh Ninh hiểu rõ ý của hắn, nhưng mà Đinh Ninh cũng biết việc khiến cho tâm của mình loạn hoàn toàn khác so với suy nghĩ của Thiệu Sát Nhân.

Cho nên hắn lại khom người thi lễ thật sâu với Thiệu Sát Nhân:

- Cảm ơn Thiệu sư thúc nhắc nhở.

Sau đó hắn vén rèm xe lên, bước vào.

Trong góc của thùng xe, có một cái rương gỗ nho nhỏ đang mở ra.

Trong rương gỗ, con Huyền Sương Trùng do Thanh Diệu Ngâm tặng cho hắn đang nằm co ro ở đó.

Con Huyền Sương Trùng này vì quá mức sợ hãi khí tức trên thân Thiệu Sát Nhân nên cuộn tròn thân thể lại. Lúc trước bởi vì vẫn còn Đinh Ninh ở trong xe nên nó còn loáng thoáng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hơi cảm thấy an toàn.

Khi Đinh Ninh rời khỏi thùng xe mà quên đem nó theo, nó cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Không khí Trường Lăng nóng bức lại là thứ mà nó chưa bao giờ biết đến, nó nghĩ thầm làm sao mà trên đời này lại có chỗ đáng sợ như vậy. Giờ phút này, theo Đinh Ninh lại vén rèm xe, cảm nhận được khí tức trên thân Đinh Ninh, thân hình đang co rút thành một cục cứng ngắc như sắt của nó lập tức nhúc nhích, nó không ngừng run rẩy lên. Nếu như có tuyến lệ, nó nhất định sẽ gào khóc, nhất định nước mắt sẽ rơi như mưa.

Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của con Huyền Sương Trùng này, lập tức Đinh Ninh cảm thấy hơi ngượng, bưng cái rương gỗ lên nói nhỏ:

- Thật xin lỗi.

Nghe được giọng nói của Đinh Ninh, con Huyền Sương Trùng này càng thêm kích động, thiếu chút nữa đã nhảy vào trong ngực của hắn.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn ở chỗ cũ trong viện chờ Đinh Ninh, nhìn Đinh Ninh đi đến trước người, thấy dáng vẻ khó coi của con Huyền Sương Trùng trong rương, lại tiếp tục nhíu mày thật sâu:

- Đây là cái gì?

- Thứ này do Thanh Diệu Ngâm nuôi dưỡng, hắn tặng ta.

Đinh Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói một câu này, Huyền Sương Trùng trong hòm gỗ đã ngừng hẳn run rẩy.

Không khí bên ngoài vẫn nóng bức như trước, nhưng nó lại rõ ràng cảm nhận được loại khí tức huyền sương trong thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chẳng qua là loại cảm thụ này khiến nó cảm giác mình như đến một cái thế giới tràn đầy khí tức huyền sương, khiến nó cảm thấy thoải mái.

Từ khi nó tỉnh lại, nhờ có một chút linh trí, nhạy bén cảm giác được khí tức huyền sương trong thiên địa, sau khi một sợi khí tức huyền sương nhỏ bé tự nhiên dũng mãnh mà tràn thân thể nó, trong đầu của nó lập tức xuất hiện một cái thế giới tràn đầy huyền sương, nó bất chợt nhận ra đây có lẽ là thế giới dành riêng cho nó tu hành.

Nhưng mà thế giới như vậy hiện giờ rõ ràng xuất hiện ở trước mặt nó, nó giật mình mà quên đi sợ hãi, không khỏi nghĩ đến, lẽ nào nàng là đồng loại của bọn nó, là vua của bọn nó?

Đương nhiên là nó không biết nói chuyện, nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại không phải tu hành giả bình thường, nàng nhận ra cảm thụ của nó thông qua một ít khí tức biến hóa từ trên thân thể nó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch