Có thể chiến thắng và có thể giết chết, trong thế giới của tu hành giả đây là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Kể từ một trận chiến trên Vị Hà năm ngoái, Bạch Sơn Thủy liên tục thất bại, thật giống như Trường Lăng là một tòa thành tràn đầy vận rủi đối với nàng, nhưng mà đến hôm nay đã hết cơn khổ cực đến ngày sung sướng, cảnh giới tu hành cao hơn một tầng.
- Đại Phù Thủy Lao không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, không phải chỉ cần có năng lực giết chết Thân Huyền là đã đủ.
- Ta không thể nào ra tay.
Sau khi dừng một chút, Dạ Sách Lãnh lại nhìn Bạch Sơn Thủy, nói tiếp:
- Ta và ngươi không giống nhau, ta phải cam đoan mình có thể ở lại Trường Lăng.
- Ta hiểu rõ.
Bạch Sơn Thủy mỉm cười, nói:
- Nếu ta ra tay, thậm chí sẽ không khiến cho người khác phát giác ra Thiên Nhất Sinh Thủy của ngươi. Ta biết rõ chỉ dựa vào một người là căn bản không đủ, cho nên ta sẽ tìm Công Tôn gia đại tiểu thư.
- Tạm thời gọi nàng là Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nàng thiếu ta một mạng, sư huynh ta một mạng.
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, nói:
- Nàng không cách nào từ chối ta.
Dạ Sách Lãnh bình tĩnh quay đầu đi:
- Ta hy vọng ngươi có thể thành công.
- Người có thể đứng ở phía đối lập với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ còn lại bao nhiêu?
Bạch Sơn Thủy tự giễu cười cười:
- Nếu như vậy mà còn không thể thành công, vậy thì chỉ có xem như Trường Lăng là phần mộ, đem bản thân mai táng tại nơi này.
***
Hè nóng bức đã tới, chỉ có sáng sớm mới có đôi chút mát mẻ.
Bởi vì ngoài cửa Mặc Viên tồn tại một chiếc xe ngựa của Mân Sơn Kiếm Tông kia, cho nên có rất ít tu hành giả đi ngang qua, chỉ có dân chúng Ngô Đồng Lạc ở một đoạn nhà nhỏ đối diện là càng trở nên náo nhiệt, dần dần biến thành một cái chợ bán thức ăn.
Vương Thái Hư xuống xe ngựa, nhìn thấy chợ bán thức ăn bên kia rộn ràng bon chen, liền không khỏi lắc đầu.
Biến một chỗ cao sang và lạnh lùng như Mặc Viên trở thành một nơi bình dị dễ gần như thế, chuyện như vầy cũng chỉ có tên thiếu niên ở trong viện kia mới có thể làm ra được.
Đã ra vào Mặc Viên rất nhiều lần, hiện giờ trong viện rất nhiều người phụ trách sinh hoạt bình thường hàng ngày cũng đều là thân tín của y, chỉ là lần này sắc mặt Vương Thái Hư lại hết sức trầm trọng.
Y bước nhanh thẳng tắp xuyên qua những đình viện bên ngoài, đi đến chỗ tiểu viện sâu nhất trong Mặc Viên, nơi mà Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết sinh sống.
Khi nhìn thấy Đinh Ninh đang đợi mình, y liền nhíu mày, hỏi:
- Ngay cả viết thư đều cảm thấy không an toàn... Là chuyện gì?
- Lại qua một ngày.
Đinh Ninh nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của Vương Thái Hư, lại khẽ ngẩng đầu hơi xúc động mà nhìn ánh mặt trời mới lên, sau đó mới chậm rãi nói ra:
- Ta định đề nghị ông đi Yên Triều Thượng Đô.
Vương Thái Hư có chút nhướng mày, không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh dần dần kể lại nội dung đối thoại giữa mình và Cảnh Nhận một lần, kể cả cái đoạn quyết định thay cho Vương Thái Hư mà chưa được y đồng ý.
Sau khi Đinh Ninh thuật lại xong, cuối cùng nhìn Vương Thái Hư nói:
- Cái này vừa nghe tựa như là một cái giao dịch, ta dùng ông để đổi lấy ích lợi cho ta, nhưng ông nên biết không phải là như vậy.
- Ta sẽ đi chuẩn bị.
Khuôn mặt Vương Thái Hư nhìn không ra biểu lộ dư thừa, y lẳng lặng nhìn Đinh Ninh, nói:
- Đã viết thư cũng không an toàn, ta sẽ nghĩ cách lưu lại một người ở Trường Lăng, tuy rằng đi đến Đại Yên cũng phải mất mấy tháng, nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.
Đinh Ninh cũng lẳng lặng nhìn y, nói:
- Sau khi từ biệt, không biết năm nào sẽ gặp lại.
Xa xa trên đường phố Trường Lăng, có một đoàn quân đang rời khỏi Trường Lăng, xe ngựa như rồng, rất nhiều dân chúng ven đường đang xếp hàng vui vẻ tiễn đưa, các loại màu sắc điểm tâm cùng với hoa quả tươi mới giống như không cần tiền mà dốc sức liều mạng nhét đầy trên các chiếc chiến xa.
Có tiếng trống cũng lập tức vang lên, theo đó là tiếng hoan hô loáng thoáng, thậm chí truyền vào Mặc Viên nơi đây, truyền vào trong tai Vương Thái Hư và Đinh Ninh.
Đinh Ninh hơi nhíu mày, hỏi:
- Đây là âm thanh gì?
Vương Thái Hư thoáng phân biệt phương hướng một chút, đáp:
- Là đưa tiễn người, tướng quân Hổ Lang Bắc Quân. Hắn đạt được phong thưởng, dẫn quân đi quan ngoại đồn trú. Lúc trước hắn dựa vào vũ dũng xưng danh, am hiểu tập kích ban đêm, được người xưng là Dạ Phi Báo tướng quân. Hiện tại có lẽ đúng là đang chính thức hành quân rời thành, toàn thành vui vẻ tiễn đưa.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút:
- Là tâm phúc của Lương Liên?
Vương Thái Hư gật đầu.
- Xem ra thị đã triệt để thất vọng đối với hắn.
Đinh Ninh bắt đầu nhẹ nhàng mà cười:
- Có thể chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ rời khỏi Trường Lăng.
Trong ánh mắt Vương Thái Hư dâng lên một ít lãnh diễm hiếm thấy:
- Trong lần chiến đấu khi phục kích Bạch Sơn Thủy lúc trước, chắc hẳn hắn phải bị thương rất nặng.
- Không nên nghĩ trước khi rời khỏi Trường Lăng mà thuận tiện xử lý chuyện này, Trịnh Tụ đã không muốn cho hắn chết, chỉ muốn phái hắn đi nơi khác, mặc dù hắn đã bị thương nặng cũng sẽ không dễ giết so với lúc khác.
Đinh Ninh nhìn ra ý của y, lắc đầu:
- Hơn nữa ý nghĩ của ông cũng chính là suy tính của hắn, hắn cũng sẽ nghĩ đến trước khi rời đi Trường Lăng xử lý sạch sẽ một ít việc khiến hắn khó chịu. Ông với ta khác nhau, ta đã là đệ tử chân truyền được Mân Sơn Kiếm Tông phái người thủ hộ, mà ông dù sao chỉ là một gã giang hồ kiêu hùng, giết chết ông cũng sẽ không khiến cho Trịnh Tụ thất vọng thêm đối với hắn, cũng sẽ không thay đổi được việc hắn phải rời khỏi Trường Lăng, cho nên ông phải đi thật sớm.