Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 449: Kính trọng người lớn tuổi (2)

Chương 449: Kính trọng người lớn tuổi (2)


Trương Nghi cười khổ với La Chung Cảnh một cái, nói khẽ:

- Dù sao lão giả vi tôn(*)

(*) Người già phải được ưu tiên.

La Chung Cảnh cười lạnh nói:

- Ta thấy là già mà không đáng giá tôn kính.

Trương Nghi lại há miệng muốn nói thêm gì nữa, nhưng tên thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ này lại quay đầu đi cực kỳ dứt khoát, cất giọng lạnh lùng nói:

- Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tiên sinh cũng không phải người thường, đương nhiên chúng ta tôn kính, cũng muốn nương nhờ sức lực của tiên sinh, chỉ là trong giọng điệu của người này vốn có ý vũ nhục Đại Tần ta, hiện tại lại không biết phải trái, chúng ta thật sự khó có thể cùng lão ta đồng hành, nếu như tiên sinh niệm tình lão ta tuổi già muốn tiếp tục trong nom, vậy mọi chuyện liên quan đến lão sẽ không dính líu gì đến chúng ta.

Trong lòng Trương Nghi hơi khổ, nhìn khuôn mặt của lão nhân càng lộ vẻ xám trắng lại thập phần không đành lòng, chỉ do dự một chút liền gật đầu.

Vẻ mặt của La Chung Cảnh cũng đã không còn bất cứ biến hóa nào rõ ràng, chỉ là trong lúc hữu ý vô ý, hắn và những người còn lại trong đoàn ngựa thồ lại giãn ra thêm một khoảng cách nữa với lão giả này.

Lão nhân nước Yến này mắt thấy bị những người còn lại trong đoàn ngựa thồ tự nhiên xa cách thêm ra, vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi rất nhiều, cũng lộ ra càng thêm héo hắt, chỉ là trong khi ánh mắt lưu chuyển, nhìn thấy Trương Nghi vẫn ở bên cạnh mình như trước, sâu trong ánh mắt lão ta vẫn lộ vẻ lạnh lùng và không thích như cũ.

***

Hoàng hôn dần tối, ánh mắt cũng dần dần bị cản trở, dưới sự dẫn dắt của vị thủ lĩnh giàu kinh nghiệm, đoàn ngựa thồ bắt đầu cắm trại nghỉ ngơi ở một chỗ dốc thoải, bắt bếp nấu cơm.

Biết rõ trong lòng mọi người của đoàn ngựa thồ đã cực kỳ chán ghét vị lão nhân này, Trương Nghi dựng lều của mình ở tít mãi ngoài rìa, cách xa đoàn ngựa thồ mấy trượng, đồng thời tìm vài thứ thảo dược đuổi muỗi chung quanh đó mà rải quanh lều.

Nhìn thấy Trương Nghi chăm sóc tên lão già nước Yên này tỉ mỉ như thế, đại đa số người trong đoàn ngựa thồ không thể hiểu nổi, nhưng mà dựa vào sự kính sợ đối với một người tu hành, khi đồ ăn đã chín vẫn có người bưng hai phần đưa đến lều của Trương Nghi.

Đương nhiên là đồ ăn dọc đường của đoàn ngựa thồ rất đơn sơ, món chính chỉ là khoai lang khô nấu nhừ, món phụ thì là một ít thịt vụn khô nấu chung với một ít rau dại quanh đó thành súp thịt băm.

- Ta muốn ăn súp thịt băm, không ăn khoai.

Nhìn đồ ăn đưa đến, lão già nước Yên đã an giấc được một lúc thật lâu lại thể hiện ra bộ mặt bá đạo mà không chút nào giảng đạo lý kia, trực tiếp cầm lấy bát súp thịt băm, tiếp đó lại đem một phần súp thịt băm khác cũng đổ vào trong bát, sau đó bắt đầu ăn một cách thản nhiên.

Trương Nghi lần đầu tiên nhíu mày, lại không phải nổi giận mà chỉ lo lắng nói:

- Bụng ông rất yếu, nên ăn ít để điều dưỡng, ăn nhiều thịt như vậy rất không tốt.

Lão nhân nước Yến này dường như căn bản cũng không có nghe thấy lời Trương Nghi nói, sau khi ăn sạch phần súp thịt băm trong bát mới xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người Tần, ta là người Yên, vì sao ngươi phải giúp ta như vậy? Ai biết ngươi đang toan tính điều gì... Nhưng mà bất kể ngươi toan tính cái gì, ta khuyên ngươi nên yên ổn mà nghỉ ngơi, trên người ta không còn chút tiền tài nào, chỉ mong muốn dù chết cũng phải chết ở quê nhà mới đi theo đoàn ngựa thồ người Tần các ngươi chịu tội.

- E rằng tiên sinh đã hiểu lầm rồi.

Trương Nghi nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão già này, thành khẩn nói:

- Tôn lão kính lão, chỉ là bản phận.

- Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí.

Lão già nở nụ cười lạnh, nói:

- Nếu ngươi nói tôn lão kính lão là bổn phận của ngươi, hiện tại thân thể của ta rất mệt mỏi khó chịu, ta đang muốn có chút nước ấm để tắm, ta thấy bọn họ có chút sợ hãi ngươi, chắc hẳn ngươi chính là tu hành giả hiếm thấy, kiếm chút ít nước ấm để cho ta tắm rửa cũng không phải là không thể làm được. Có thể ngươi cũng biết rõ, đối với tình trạng thân thể của ta, không có nước ấm tắm rửa chỉ sợ sẽ mọc lên nhọt độc, chết ở trên đường là chuyện tất nhiên.

Trương Nghi nhìn thoáng qua lão già, hắn không có tức giận mà lại cảm thấy lời nói của lão già kia là sự thật .

Hắn đảo mắt nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy xin tiên sinh đợi chút.

- Hắn định làm cái gì?

Đám người trong đoàn ngựa thồ nghi hoặc mà nhìn Trương Nghi đang bắt đầu bận rộn.

Bọn hắn chứng kiến Trương Nghi đến mượn cái nồi sắt nấu súp của đoàn ngựa thồ bắt đầu nấu nước, sau đó lại đi tới một khối đá cứng rắn trên sườn núi, bắt đầu động kiếm.

Trong kiếm quang chớp động, từng hòn từng hòn đá lớn bay lên.

Sau khi nước trong nồi đã sôi, đầu tiên Trương Nghi đổ nước lạnh đã lọc sạch vào trong hố đá vừa đào, sau đó lại đổ nước nóng vào.

Sau khi thử độ ấm của nước, hắn quay về chỗ lão già.

Lúc này toàn bộ người trong đoàn ngựa thồ rốt cục kịp phản ứng, hao tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí sử dụng đến chân nguyên rất quý giá của tu hành giả, chỉ là để hầu hạ lão già này đi tắm.

- Đầu óc của hắn có vấn đề sao?

La Chung Cảnh, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ nhịn không được trầm giọng mắng.





Quyển 4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch