Trên đường đá trong thành Trường Lăng, xe ngựa không thể nào di chuyển nhanh được, nhưng tin tức truyền đi lại nhanh hơn xe ngựa nhiều lắm.
Lúc mọi người ở ven đường biết được tin tức, nhìn thấy chiếc xe ngựa kia xuất hiện, trong ánh mắt rất nhiều người, nhất là những tu hành giả, ngoại trừ sự rung động còn ánh lên cả thần sắc cuồng nhiệt lẫn sùng bái.
Trên tầng thượng của cửa hiệu cầm đồ Lưỡng Tằng Lâu, một quan viên trung niên hơi mập, đỉnh đầu bị hói nhẹ, vẻ mặt phức tạp nhìn Tịnh Lưu Ly đang lái xe và thùng xe ở sau lưng nàng, nhịn không được mà lắc đầu.
Y là Mạc Thanh Cung.
Một trong những “chó dữ” có kinh nghiệm phong phú nhất của Thần Đô Giám, là quan viên tiếp xúc với Đinh Ninh sớm nhất, cũng là quan viên đầu tiên vô cùng thưởng thức Đinh Ninh.
- Đại nhân, ánh mắt của ngài quả là chuẩn xác… Bây giờ ai cũng biết tên thiếu niên này bất phàm, nhưng không ngờ, lần đầu tiên ngài nhìn thấy hắn trong trận mưa năm đó đã cảm thấy hắn xuất chúng rồi.
Ánh mắt của một gã quan viên Thần Đô Giám bên cạnh hắn vẫn một mực bị chiếc xe ngựa này hấp dẫn, cũng không nhìn thấy bộ dạng đang lắc đầu của Mạc Thanh Cung, gã nhịn không được nhẹ giọng cảm thán nói.
- Chỉ tiếc rằng cách nhìn hiện tại của ta đối với thiếu niên này đã thay đổi.
Quan viên Thần Đô Giám bên cạnh y lập tức kinh ngạc, khó hiểu nhìn Mạc Thanh Cung, không biết vì sao y lại nói như vậy.
- Thiếu niên này vẫn không rõ mình phạm sai lầm gì.
Mạc Thanh Cung thôi không nhìn gã, hai mắt nheo lại nhìn Tịnh Lưu Ly đang đánh xe, mặt không đổi nói:
- Ngươi để ý một chút ánh mắt của những người này khi nhìn hắn, nhớ năm đó, ngoại trừ "người đó" thì người Trường Lăng có bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt cuồng nhiệt và sùng bái như thế này?
- Qua nhiều năm như vậy rồi, người Trường Lăng mới dùng ánh mắt này nhìn một người, kể cả thánh thượng cũng không có được ánh mắt này của dân chúng, dù là sau khi Lộc Sơn hội minh kết thúc.
Mạc Thanh Cung ngừng một chút, cũng không để ý đến phản ứng của tên tâm phúc bên cạnh, chậm rãi nói tiếp:
- Năm đó thánh thượng ẩn giấu tài năng quá mức nên mọi ánh mắt cơ bản không rơi vào người, mà thánh thượng hiện giờ… Sau Lộc Sơn hội minh, người Trường Lăng vẫn không nhìn người như vậy, không phải vì thánh thượng không đủ mạnh mẽ mà là do đa phần mọi người đều cho rằng Bát cảnh đánh thắng Thất cảnh, mạnh thắng yếu thua là chuyện quá bình thường. Đối với đại đa số người Trường Lăng, bọn họ không sùng bái những điều bình thường, mà sùng bái những truyền kỳ, những người không ngừng sáng tạo ra những kỳ tích như vậy.
Mạc Thanh Cung nói xong những lời này thì im lặng chốc lát, sau đó nhận định tiếp:
- Thánh thượng nhất định không hi vọng lại có một người nữa như vậy xuất hiện, thánh thượng đương nhiên là chủ nhân của Trường Lăng và cả thiên hạ, cho nên hành vi của thiếu niên này là không thể được.
***
- Mới vừa rồi có một tu hành giả Lục cảnh trên lầu của cửa hiệu cầm đồ. Trong hẻm bên cửa hàng trà đang đóng kia có một Ngũ cảnh. Còn có tên vừa mới cưỡi ngựa sát ngang qua chúng ta, cũng là một tu hành giả Ngũ cảnh.
Đinh Ninh ở trong xe nhìn như đang ngủ, nhưng sau khi đi qua chỗ Mạc Thanh Cung ở hiệu cầm đồ thì cặp mắt của hắn cũng không mở ra mà đột nhiên nói với Tịnh Lưu Ly một câu.
Lông mày của Tịnh Lưu Ly cau lại, nàng không biết đột nhiên Đinh Ninh nói như vậy là có ý gì.
Đinh Ninh vẫn như trước không mở mắt, song thanh âm khe khẽ vẫn tiếp tục truyền rõ ràng đến tai của nàng, làm đôi mày nhăn sâu hơn:
- Khi đối chiến với một tu hành giả, điều đầu tiên cần đảm bảo không phải là làm sao đánh bại đối thủ một cách nhanh chóng, mà là an toàn của bản thân. Đại đa số những tu hành giả cường đại không chết trong lúc chiến đấu một chọi một, mà là chết trong hỗn loạn và ám sát. Cho nên là một tu hành giả, lúc nào cũng phải chú ý xung quanh những người có thể gây uy hiếp đến mình, cho dù là một kẻ mà ngươi cho rằng vô cùng yếu, nhưng chỉ cần kẻ đó có khả năng đả thương cô thì cô nhất định phải để ý đến kẻ đó.
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, tuy rằng nàng không hiểu tại sao Đinh Ninh lại nói những đạo lý ấy ngay lúc này, nhưng nàng cảm thấy Đinh Ninh nói hoàn toàn chính xác, đúng là bản thân mình nên chú ý đến điều này cho nên nàng cũng không nói gì thêm, khẽ vuốt cằm tỏ ý rằng mình đã nhớ rồi.
- Chúng ta nghỉ ngơi khoảng ba canh giờ, sau đó cô lại tiếp tục nấu thuốc giúp ta.
Đinh Ninh nói tiếp:
- Năm ngày sau chúng ta đi tìm Tiền đạo nhân.
Tịnh Lưu Ly đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng muốn hỏi chút vấn đề, nhưng ngay lúc này có một chiếc xe ngựa tiến sát lại.
Xa phu hướng về phía nàng hành lễ.
Người điều khiển xe ngựa bái kiến nàng, chính là hai xa phu trung niên người Quan Trung, thay Tạ gia đưa đến hai xe dược vật.
- Lúc ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn.
Không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, chiếc xe ngựa này đã dừng sát bên cạnh xe của nàng, người Quan Trung này khom người thi lễ với Đinh Ninh đang ngồi trong xe ngựa một cái thật sâu, tiếp đó nói khẽ:
- Đoàn xe chở dược vật của chúng ta bị tập kích, nhóm dược vật thứ hai bị phá hủy hoàn toàn.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly lạnh xuống.
Nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước của Đinh Ninh từ trong xe vang ra:
- Chắc là nữ chủ nhân trong cung không muốn ta có thể thành công, cho nên ngươi thay ta chuyển lời cho Tạ Trường Thắng, tạm thời không cần giúp ta thu mua dược vật, nếu không thể đến tay ta thì chỉ phí công vô ích.
Nghe được thanh âm bình tĩnh như vậy, thần sắc tôn kính của người truyền tin đến từ Quan Trung này càng đậm hơn, y cũng không nói gì thêm, lại khom người thi lễ, sau đó đánh xe ngựa rời đi.
- Ngươi cho rằng đó là hoàng hậu?
Tịnh Lưu Ly buông lỏng dây cương, để cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đồng thời hỏi.
- Ngoài bà ta ra không có bất cứ ai dám đắc tội với tất cả cự phú ở Quan Trung.
- Ta biết rõ bà ta nhất định sẽ ra tay, nhưng mà thật không ngờ bà ta lại đơn giản dùng thủ đoạn thô bạo như vậy.
Tinh Lưu Ly cau mày, trầm mặc một lát, xoay người lại, nhìn Đinh Ninh hỏi:
- Tiền đạo nhân mà ngươi vừa nói đến là ai?
- Lão sư của Dung cung nữ, người dẫn dắt thị nhập môn tu hành.
Đinh Ninh nói:
- Bây giờ là quán chủ Hoàng Dương đạo quán.
Đinh Ninh dường như biết rõ khúc mắc của Tịnh Lưu Ly, dừng lại một chút, không đợi nàng hỏi đã nói tiếp:
- Đối với việc liên tục duy trì áp lực với người khác mà nói, ba đến năm ngày là quãng thời gian thích hợp. Theo dự tính ban đầu của ta, Tạ gia trong năm ngày này sẽ đưa đến nhóm dược vật thứ hai, có thể làm cho tu vi của ta tiến thêm một bước nữa, tiếp cận Tứ cảnh thượng phẩm.”
Tinh Lưu Ly suy tư một lát, hỏi:
- Ngươi đơn giản muốn cho người khác chứng kiến tu vi của mình tiến bộ thần tốc, hay là chỉ khi đạt đến tu vi này mới có thể đánh bại được Tiền đạo nhân kia?
Đinh Ninh nhìn nàng, nhẹ gật đầu:
- Tiền đạo nhân có vẻ khó đối phó.
Tịnh Lưu Ly trầm ngâm nói:
- Nếu như hoàng hậu đã tỏ thái độ như vậy, thì từ nay về sau Tạ gia khó mà có khả năng đưa được dược vật gì đến Mặc Viên.
Đinh Ninh không lên tiếng, nhưng nhẹ gật đầu thêm lần nữa.
Hàn ý trong mắt Tịnh Lưu Ly càng đậm hơn, mơ hồ thấy cả một tia phẫn nộ.
Nhưng mà lúc này đây, trên mặt Đinh Ninh lại thấy được thần sắc khó có thể miêu tả bằng lời.
Lúc trước hắn đã đợi ở Ngô Đồng Lạc quá lâu rồi.
Lại thêm có rất nhiều chuyện vốn dĩ đã xảy ra nhiều năm về trước, cách đây rất lâu, thậm chí đã phai nhạt đi trong ký ức của hắn.
Nhưng mấy ngày gần đây làm những chuyện như vậy, khiến ánh mắt cuồng nhiệt của những người đi đường xung quanh rơi lên người hắn, hắn lại bắt đầu nhớ lại một ít chuyện.
Trong tất cả những người ở Trường Lăng, Trưởng Tôn Thiển Tuyết ghét nhất chính là hoàng hậu Trịnh Tụ.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết căn bản không muốn hắn đề cập đến Trịnh Tụ, mà chính hắn cũng không muốn nhớ lại những việc liên quan đến Trịnh Tụ, nhưng Tạ gia đột nhiên báo lại Trịnh Tụ làm những việc này, khiến cho hắn nhớ lại chút ký ức đã quên, có liên quan đến Trịnh Tụ.