Chương 516: Khúc mắc (2) Hơn nữa, trải qua thời gian dài như vậy, ý tưởng đó vẫn chưa bao giờ lụi tàn.
Trong khi đó, ngoại trừ Mặc Thủ Thành chỉ biết âm thầm lo lắng ra, e rằng toàn bộ Trường Lăng không có ai có thể nghĩ tới, vì quán triệt một chính lệnh, Hoàng Hậu không ngại phát động một cuộc chiến tổng động viên toàn quốc.
Nhưng mà vị đế vương mặc áo vải bên cạnh nàng ta lại chẳng thèm nhíu lông mày lấy một cái, chỉ là ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi bằng giọng bình thản như thường lệ: "Chờ một chút?"
Hoàng Hậu cũng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó không tỏ vẻ dị nghị gì, khẽ gật đầu.
Nguyên Vũ Hoàng Đế nắm lấy tay nàng ta, lặng lẽ đứng bên nhau một lúc. Trước khi đi, hắn ta ôn hòa nói: "Đừng để ý đến chuyện ngày trước!"
Hoàng Hậu nín lặng một lúc rồi mới đáp: "Ta chỉ quan tâm người có luôn đứng ở bên cạnh mình hay không mà thôi."
Nguyên Vũ Hoàng Đế mỉm cười, nói: "Không nên nghi ngờ."
Hoàng Hậu cũng mỉm cười.
Nhưng ngay khi bóng dáng Nguyên Vũ Hoàng Đế biến mất trong tầm mắt, nụ cười của nàng ta lập tức biến mất không còn dấu vết. Gương mặt hoàn mỹ bóng láng như làm bằng sứ của nàng ta lại lạnh tanh, khiến cho người ta ngờ rằng nụ cười của nàng chưa bao giờ từng xuất hiện trên gương mặt đó.
"Nếu không cần để ý, cần gì phải nhắc đến điều đó?"
Đứng nhìn đài sen lắc lư trong ao linh liên, nàng thầm nhủ một cách mỉa mai.
. . .
Trong đêm tối, Đinh Ninh lại bắt đầu ho khan dữ dội, lại tiếp tục ho ra máu mấy lần.
Cửu U Minh Vương Kiếm cùng với Cửu Tử Tằm đồng thời hiện thế, đã phóng thích toàn bộ lực lượng tích lũy qua rất nhiều năm, kinh mạch của hắn thực sự đã bị trọng thương ngoài sức tưởng tượng.
Nếu không có Tục Thiên Thần Quyết, hắn đã chết từ lâu.
Trong lúc hắn gian nan điều tức, những con tằm nhỏ vô hình bắt đầu xuất hiện tại những chỗ bị thương nghiêm trọng nhất trong cơ thể hắn, thậm chí tập trung lại một chỗ, thay thế kinh mạch đã đứt đoạn để Tục Thiên Thần Quyết Chân Nguyên miễn cưỡng có thể vận chuyển.
Lương Liên đã chết.
Ngũ Cảnh đã tới.
Nhưng trong lòng hắn rõ như ban ngày, đến Ngũ Cảnh, hắn giống như một ông chủ lớn đã dùng hầu như hết sạch những gì mình đã tích cóp từ trước.
Quá trình từ Ngũ Cảnh đến Lục Cảnh, hắn sẽ không còn dễ dàng như thế nữa, sẽ cần rất nhiều thời gian.
Đối với hắn, có thể nói biện pháp tốt nhất hiện nay chính là rời khỏi nơi này, rời khỏi Trường Lăng, thậm chí rời khỏi đất Tần.
Nhưng khi Đại Phù Thủy Lao còn chưa bị phá, hắn nhất định phải ở lại Trường Lăng.
Mấu chốt là ở chỗ, tìm đâu ra một vị Thất Cảnh cường đại nữa cho đủ số?
. . .
"Ta muốn nói cho Thân Huyền biết một vài chuyện."
Ngâm mình trong làn nước sâu thẳm nhất Đại Phù Thủy Lao, Lâm Chử Tửu ngẩng đầu lên, mái tóc như rong rêu chảy nước tong tỏng.
Không có ai đáp lại lão.
Lâm Chử Tửu chợt cười giễu cợt, nói: "Ta muốn nói cho hắn biết một vài bí mật có quan hệ tới dòng chữ bằng xương trong khu vườn trà đó."
Vẫn không có người đáp lại.
Nhưng một bóng người nhanh như chớp xuất hiện trước mặt lão.
"Ngươi cũng là một trong những tâm phúc của Trịnh Tụ, hiện giờ người cung nữ kia đã chết, Từ Phần Cầm cũng đã chết, Lương Liên cũng đã chết, ngươi có sợ không?"
Nhìn thân hình lừng lững như cây cột sắt xám xịt trong bóng tối của Thân Huyền, Lâm Chử Tửu cười cợt hỏi.
Thân Huyền không trả lời, nhưng lão ta không kìm được phải hít sâu một hơi.
Tâm trạng của lão ta không tài nào bình tĩnh lại được.
Lão ta không thể giải thích vì sao.
Những năm vừa qua, Lâm Chử Tửu bị giam trong gian thủy lao nằm sâu nhất này, đoạn tuyệt mọi liên hệ với bên ngoài, người có thể tiếp xúc với lão chỉ có mỗi bản thân mình. Ngay cả nước chảy qua gian thủy lao cũng đã trải qua xử lý bằng biện pháp đặc thù, kể cả tần suất chấn động lẫn đặc tính nguyên khí đều bị sửa đổi toàn bộ. Chương dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Thế nhưng, trong những năm vừa qua, Lâm Chử Tửu vẫn có thể không ngừng biết bên ngoài ra sao, thậm chí ngay cả đêm hôm nay xảy ra chuyện gì hắn cũng biết rõ từng chi tiết.
Trong khoảnh khắc này, lão ta thật sự có phần tin tưởng Lâm Chử Tửu có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Nhưng dù sao lão ta cũng là một trong những người có tâm địa lạnh lùng sắt đá nhất toàn bộ Trường Lăng, cho nên đôi mắt lão ta vẫn không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì, ngay cả giọng nói cũng không hề có biểu cảm vang lên: "Ngươi nói là muốn báo cho ta về một vài bí mật có quan hệ tới dòng chữ bằng xương trong khu vườn trà đó."
"Chắc là Trịnh Tụ muốn xoa dịu nghĩa đệ ta, một đêm hết sức dịu dàng triền miên, không biết đã phải dùng đến bao nhiêu bí thuật khuê phòng rồi."
Lâm Chử Tửu phá ra cười, cười ha hả.
Trong thủy lao bên cạnh cũng có một tiếng cười suy yếu vang lên.
Sắc mặt Thân Huyền biến đổi, dù trong bóng đêm vẫn có thể nhận ra.
Lâm Chử Tửu cười càng thêm sặc sụa, "Nếu như ta bảo với ngươi là ta đoán đấy, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Ta biết rõ vào cái đêm xuất hiện dòng chữ bằng xương đó, nghĩa đệ ta đã có mặt tại Trường Lăng, xác thực là tới để gặp nàng ta. Nguyên Vũ chắc hẳn cũng biết đêm hôm đó nghĩa đệ ta có mặt tại Trường Lăng. Nếu như ta có thể đoán được điều đó, ngươi nghĩ hắn có thể đoán ra được hay không? Ngươi nói hắn có khúc mắc hay không?"