Mọi người đều hoảng sợ, không biết chuyện gì xảy ra, không ai hiểu vì sao ngọn núi nhàn nhạt ở xa xa kia lại bỗng nhiên trở nên rõ ràng như vậy.
Nhưng Đoạn Tri Thu và viên quan của Thần Đô Giám thì biết.
Đây là Bàn Sơn Cảnh!
Chỉ một chiêu, đã rút sạch Thiên Địa Nguyên Khí của ngọn núi, mang hết tới đây, nên ngọn núi mới trong nháy mắt trở nên rõ ràng, và làm trên đầu mọi người xuất hiện một ngọn núi lớn vô hình.
Ngọn núi vô hình trên đỉnh đầu mọi người đột nhiên biến mất, nhưng thanh kiếm nhỏ nhìn như vật trang trí kia lại tràn đầy sức mạnh, làm cho mặt đất bị xoáy lên.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Đoạn Tri Thu quát lên một tiếng, từ trên người chấn ra vô số mảnh bụi, cơ thể bị bốc lên lơ lửng, hai chân cách mặt đất một xích.
Ô...ô...n...g!
Những chiếc chiến xa, như cảm nhận được nguy cơ trí mạng, rung lên kịch liệt, tất cả phù văn trên thân xe sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt.
Những con hung thú khắc trên thân xe như muốn sống lại, nhào ra nhắm người mà cắn.
Nhưng điều khiến người ta càng thêm kinh hãi chính là, những chiếc chiến xe vốn phải cần tới bốn con chiến mã mới kéo được đó cũng bị một sức mạnh kỳ lạ đẩy bay lên càng lúc càng cao, vèo một cái đã vượt xa độ cao của đình nghỉ mát ven đường.
Đây là một cảnh tượng khó có thể diễn tả bằng lời.
Đám binh sĩ chìm trong kinh hãi không biết phải làm gì, chỉ có viên quan của Thần Đô Giám đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội hét to: "Đừng!"
Chế tạo chiến xa phù văn rất khó, mỗi cỗ đều là tích lũy rất nhiều tâm huyết và công sức của công tượng, là tài sản rất giá trị của Đại Tần vương triều, dựa theo luật lệ Đại Tần, Tu Hành Giả cố ý tổn hại chiến xa sẽ bị đem chém.
Nhưng lo lắng của hình như đã dư thừa.
‘Bá’ một tiếng vang nhỏ.
Mọi điều khác thường đang diễn ra đột nhiên biến mất.
Phốc phốc. . .
Thân thể Đoạn Tri Thu rơi xuống đất, lòng bàn chân chấn ra hai bồng bụi bặm.
Những cỗ chiến xa nặng nề cũng được một luồng sức mạnh nhu hòa nhẹ nhàng kéo hạ xuống đất.
Những con hung thú do phù văn tạo thành trên chiến xa cũng sợ hãi nhanh chóng tiêu tan.
Tiết Vong Hư thu hồi tiểu kiếm, ngạo nghễ nhìn Đoạn Tri Thu sắc mặt trắng như tuyết.
Những tiếng kinh hô bây giờ mới vang lên.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người mới thình lình phát hiện, chiếc xe ngựa của Bạch Dương động vốn ở sau lưng Đoạn Tri Thu giờ đã được dời đến sau lưng Tiết Vong Hư.
Tiết Vong Hư nhìn thoáng qua thân hình vẫn còn đang lắc lư của Đoạn Tri Thu, lắc đầu, chẳng buồn nói thêm lời gì nữa.
Cơ thể ông như không hề có sức nặng, nhẹ nhàng bay lên tới đầu xe ngựa, ngồi xuống cạnh phu xe, thản nhiên nói: "Trở về núi."
Không còn ai dám ngăn trở xe ngựa nữa.
***
Trong một tiểu viện bình thường phía đông Trường Lăng, tu hành giả tang thương ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’ ngồi trên một cái ghế trúc dưới một gốc mai vàng.
Lúc này y không che mặt.
Gương mặt y bóng loáng, chòm râu lốm đốm trên cằm cũng nhiễm sương trắng, tăng thêm hàm xúc gian nan vất vả đội trời mưa tuyết.
Y liếc qua con chim ưng với bộ lông hơi xơ xác nhưng rất mạnh mẽ từ trên cao hạ xuống, duỗi cánh tay ra.
Từ trên đùi chim ưng, y rút ra một cái ống nhỏ, rút tờ giấy được cuộn bên trong, đọc xong nội dung, hắn thở một hơi dài.
Y nhắm mắt lại, tựa hẳn vào lưng ghế, trong đầu y hiện lên rất nhiều hình ảnh…
Trong đó có thi thể không đầu của Phù Sư trong hẻm nhỏ, có Vương Thái Hư phóng lên trời chớp mắt một cái biến mất, có một tên đầu bếp béo uống thuốc độc tự sát trong một gian nhà nho nhỏ cạnh quán rượu, và cả ngọn núi vô hình rơi xuống con đường quan đạo xa xa.
Trong bao nhiêu trận chiến y đã trải qua, trận này vốn là trận y nắm chắc nhất.
Nhưng ai có ngờ, một tay cao thủ Phù Kiếm song tu bình thường rất mạnh, rất cẩn thận, vậy mà lại chết trong tay một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa?
Ai có nghĩ, lại có nhiều người vì để làm đứt manh mối, để giúp đỡ Vương Thái Hư trốn đi mà tình nguyện hy sinh mạng sống của bản thân?
Ai lại biết được, một tông chủ của một tông môn nhỏ không nên thân, kẻ đã bị người đời quên lãng, lại là một Bàn Sơn Cảnh Đại Tông Sư?
Một tên nhóc tu hành không đến một tháng, lại có chiến lực như vậy.
Một kẻ giang hồ bình thường của Trường Lăng, lại có nhiều tử sĩ như vậy, một lão già Bàn Sơn Cảnh, lại ngay thời điểm này rời núi. . .
Nên trận chiến này, bị bại cũng không oan.
Chỉ tiếc những cuộc chiến trước, thua còn có cơ hội gỡ vốn, nhưng trận thua này, là đã quyết định luôn kết cục.
Muốn đối phó Tu Hành Giả từ lục cảnh trở lên, thì phải dùng mấy người cũng phải từ Lục Cảnh, thậm chí phải dùng tới cả người Thất Cảnh, mà muốn đối phó Thất Cảnh, thì người phải dùng ít nhất cũng phải là Thất Cảnh.
Ở Trường Lăng có rất nhiều Tu Hành Giả, nhưng tu hành giả Lục Cảnh là vô cùng ít.
Nên bây giờ Tiết Vong Hư thể hiện ra thực lực Thất Cảnh, thì ba ngày hay một ngày cũng chẳng có gì khác nhau.
Tu Hành Giả tang thương nhắm chặt mắt, Chân Nguyên càn quét một đường khắp thân thể, hủy diệt tất cả sinh cơ trong người y.
Một búng máu tràn ra khỏi khóe môi, rơi xuống vạt áo, nở ra như một đóa tường vi nhức mắt.
***
Xe ngựa chở bốn người chạy hết tốc lực.
Vương Thái Hư ngồi thẳng, nghiêm túc hành lễ với Tiết Vong Hư đã chui vào trong xe: "Đa tạ Tiết động chủ ra ân cứu mạng."
"Muốn cảm ơn cũng đừng có cám ơn ta." Tiết Vong Hư hài lòng ngắm ngía Đinh Ninh, Đinh Ninh cũng dùng ánh mắt hài lòng đánh giá lại ông. Ông chỉ vào Đinh Ninh, "Muốn cảm ơn thì cảm ơn tên thủ hạ đã cứu hắn của ngươi, và cảm ơn hắn, nếu không phải hắn nửa ngày Thông Huyền, đêm qua lại làm ra một việc mang lại mặt mũi cho ta, thì hôm nay ta đã không rời núi."
"Người giang hồ vô cùng phức tạp, nhưng các ngươi lại còn có tình nghĩa hơn cả người trong triều đình." Tiết Vong Hư điềm tĩnh nhìn Vương Thái Hư: "Nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi một điều, tìm lấy chỗ khoan dung mà độ lượng, cái gì cũng phải nhìn vào tốc độ, những huynh đệ của ngươi đã chết đêm qua, triều đình chắc chắn sẽ cho ngươi câu trả lời. Nhưng nếu ngươi kế tiếp xử lý không làm cho họ thoả mãn, làm liên lụy tới những người không nên liên lụy tới, vậy sẽ dùng mạng ngươi và nhiều người nữa để bồi vào."
"Ngươi thật sự rất không tồi." Ánh mắt Tiết Vong Hư lại quay về Đinh Ninh, gật đầu tán thưởng: "Ta rất hài lòng."
Đinh Ninh cười rộ lên, "Ta đối với ngài cũng rất hài lòng."
Tiết Vong Hư mỉm cười: "Ta hài lòng với ngươi, không phải chỉ vì ngươi có tiến cảnh nhanh chóng, mà còn vì cách ngươi xử lý chuyện ở đây và với người giang hồ, ta rất có hảo cảm với những Tu Hành Giả có tình có nghĩa, không chịu nổi những kẻ để tăng tu vi mà cắt đứt thất tình lục dục trên đời."
Đinh Ninh trả lời: "Ta thích ngài không phải vì ngài mạnh… Mà là vì ta vốn nghĩ người tới đón ta là Lý Đạo Ky sư thúc, thực không ngờ là ngài lại đích thân tới."
Tiết Vong Hư gật gù: "Thương thế của ngươi không nhẹ, nhưng tế kiếm thí luyện của Thanh Đằng Kiếm Viện lại chẳng còn lại bao nhiêu ngày."
Đinh Ninh gật đầu: "Nên cho ta thuốc trị thương nào tốt một chút, nếu không ta không đoạt Linh Mạch về được."
"Ngươi và sư huynh ta cũng có chút liên quan, ngươi cứ ở lại sau núi mấy ngày vậy."
Ông nói với Vương Thái Hư.
Vương Thái Hư lại cung kính cảm ơn.
Ánh nắng chiếu vào xe ngựa, làm cả cỗ xe đượm một màu vàng óng ánh.
Đinh Ninh nheo mắt, tựa vào nệm êm, không nhịn được hỏi Vương Thái Hư: "Có lúc nào ngươi cảm thấy, ngươi giết ta, ta giết ngươi, cứ giết tới giết lui, rất nhàm chán không?"
Vương Thái Hư gật đầu: "Rất là nhàm chán. . . nhưng trong đầu mỗi người đều có một cái cân, nếu cái cân không cân bằng, thì sống sẽ không thoải mái."
Đinh Ninh nhẹ nhàng nói: "Cái này chính là cái gọi là người sống chỉ có một hơi, cây sống chỉ có một vỏ sao?"