Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 75: Trò khôi hài​ (1)

Chương 75: Trò khôi hài​ (1)





Bữa tối Thanh Đằng Kiếm Viện chuẩn bị cho chư sinh rất ngon miệng, lại còn vô cùng có ích cho việc tu hành.

Rượu là được dùng thanh bồ quả ở trên núi gần đó để làm, có khả năng bổ khí duyên niên.

Những món rau củ trong bữa ăn đều là dược thảo hiếm thấy, có lợi cho việc tu hành.

Còn có món thịt của hàn giao.

Hàn giao là một loại giao long sống trong hàn đàm, vô cùng trân quý, phải nhờ mấy tu hành giả có tu vi từ Lục Cảnh trở lên mới liên thủ đánh chết được. Thứ quý nhất của nó là sừng và nội đan, kế tiếp là giao xương và da, cuối cùng mới là thịt, nhưng thịt của nó rất có ích cho nguyên khí của người tu hành, có tiền cũng chưa chắc mua được, những tông môn tu hành cũng phải có cơ duyên xảo hợp mới có được.

Bữa tối ở Ngô Đồng Lạc rất là đơn giản, khi Đinh Ninh đóng cửa quán rượu đi vào, thấy trên bàn có một đĩa cơm, bên trên có một ít thịt khô và cải trắng.

Đĩa cơm này rõ ràng vừa mới được bưng ra, bên trên vẫn còn đang bốc khói.

Đinh Ninh nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết đang ngồi ở bàn bên cạnh, nét mặt hắn rất vui vẻ.

Hắn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

"Hôm nay ngươi về sớm hơn bình thường." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn.

Đinh Ninh ừ một tiếng, vừa ăn vừa nói: "Vì ngày mai là ngày Thanh Đằng Kiếm Viện tế kiếm thí luyện rồi."

"Ngươi cứ chạy tới chạy lui như vậy không thấy phiền sao?" Trường Tôn Thiển Tuyết không biết nhớ ra cái gì, gương mặt đang khá nhu hòa trở nên lạnh lẽo, "Bây giờ ngươi đâu cần mỗi ngày đều phải gấp trở về."

"Nhưng nếu không ở đây, ta không yên tâm."

Đinh Ninh nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Không phải ta ngại phiền toái, nhưng mấy người Lý Đạo Ky rất ngại phiền toái, hôm nay lúc ta muốn trở về, họ bèn phái ba cỗ xe ngựa đi theo. . . Nên ta quyết định lần này phải đạt được thứ hạng cao trong tế kiếm thí luyện, như vậy sau này mới được ở bên ngoài tu hành, tha hồ nghe ngóng tin tức."

Trường Tôn Thiển Tuyết cười nhạt: "Dù chỉ là thí luyện của một tông môn nhỏ, nhưng với thực lực của ngươi bây giờ. . . đừng có nghĩ tới thứ hạng vội, mà nên nghĩ làm sao giữ được mạng thì tốt hơn."

Đinh Ninh gắp hết đồ ăn trong đĩa cơm ra, gắp xong mới lên tiếng: "Ta nhất định phải lấy được thứ hạng, một là vì Bạch Dương Động quả thật không tệ, ta cần cái linh mạch kia để tu hành, hai là vì có liên quan tới ngươi."

Trường Tôn Thiển Tuyết cau mặt: "Liên quan tới ta?"

Đinh Ninh nhìn cô: "Vì vật thưởng cao nhất cho tế kiếm thí luyện chính là Thanh chi ngọc phách."

"Ngươi cũng biết, Thanh chi ngọc phách trừ công dụng giúp phá cảnh từ đệ tam cảnh lên đệ tứ cảnh, còn có thể làm vật bản mệnh cho Tu Hành Giả." Hắn hơi ngừng một chút, giọng cao hơn: "Rất cần thiết cho ngươi."

Trường Tôn Thiển Tuyết không chút cảm xúc đáp: "Ngươi với sư tôn của ngươi quả thực khác hẳn nhau, ông ta chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình."

Đinh Ninh ngẩn ngơ.

Ở chung với Trường Tôn Thiển Tuyết mấy năm, hắn đã rất quen tính cách của cô, trừ những trường hợp cực kỳ đặc biệt, Trường Tôn Thiển Tuyết tuyệt đối sẽ không đề cập tới người kia.

Tuy trên mặt cô không hề có cảm xúc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một tình cảm đang dậy sóng sâu trong đôi mắt cô.

Đột nhiên trong người hắn cũng xuất hiện một cảm giác khác lạ.

Trong cuộc đời một con người, luôn có những mốc thời gian đặc biệt.

Ví dụ như lần gặp nhau đầu tiên, lần tạm biệt nhau đầu tiên, lần chia tay mà không biết bao giờ mới gặp lại. . . nhưng những...mốc thời gian ấy đối với mình là đặc biệt, nhưng người ta lại không quan tâm, nên sẽ không hề nhớ.

Cơ thể Đinh Ninh cứng lại, nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết, hỏi nhỏ: "Người kia thật sự chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi sao?"

"Ít nhất mọi người đều thấy như vậy." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn ánh nến chập chờn: "Ít nhất trong suy nghĩ của mọi người, ông ta là kẻ vì bản thân mình mà không từ thủ đoạn."

***

Trời đã vào cuối thu, chỉ còn cách mùa đông một đoạn ngắn.

Cây đại thụ gần hạp cốc chỉ còn lại vài chiếc lá vàng ở đầu và cuối cành, khiến tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống rất thoáng đãng.

Đã đến lúc thích hợp để xem lễ

Từ sáng sớm, tất cả đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, và đệ tử từ hơn hai mươi học viện tới xem lễ đều đã tập trung đông đủ, đứng chờ đệ tử Bạch Dương Động tới.

Nhưng vật đánh vỡ sự yên tĩnh của con đường dẫn tới Thanh Đằng Kiếm Viện không phải là xe ngựa của Bạch Dương Động, mà là một con tuấn mã đang phóng như điên chạy tới.

Cưỡi trên lưng nó là một người đàn ông mặc quan phục võ tướng màu đỏ tía, trước ngực thêu một con mãnh hổ đầy uy vũ.

Đến cách cửa Thanh Đằng Kiếm Viện chừng vài chục trượng, kỵ sĩ như sợ tuấn mã chạy quá chậm, nên phóng ra khỏi yên ngựa, lên xuống mấy cái đã tới tấm bia đá ngay trước cửa kiếm viện.

"Ta có việc muốn gặp Nam Cung Thải Thục."

Viên tướng khẽ vòng tay làm lễ, nói với đám đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đang đứng ở cửa để tiếp đón đệ tử Bạch Dương Động.

"Có một tướng quân muốn gặp ta?"

Nam Cung Thải Thục nhận được tin, cô liền nghĩ tới một chuyện, trái tim đập thình thịch, vội vàng chạy nhanh tới cửa.

"Hoa Thanh Phong thúc thúc?"

Nam Cung Thải Thục bật kêu: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Không phải tại ngươi gửi thư hối gấp còn hơn quân lệnh hay sao?"

Thấy Nam Cung Thải Thục vội vàng chạy ra, viên tướng khẽ cười, móc ra một cái hộp ngọc, đưa cho cô: "Viên đan dược này khá là bá đạo, phụ thân ngươi sợ viết thư không thể bày tỏ đủ ý, lại vừa lúc ta có quân vụ phải tới Trường Lăng, nên bảo ta tiện đường mang tới cho ngươi."

Nam Cung Thải Thục nhận lấy hộp ngọc, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, "Đây là đan dược gì, cần ngài phải tự mình mang tới?"

"Là Hoàng Đình Kim Đan ngày xưa Hàn vương xin của Hoàng Đình Đan Tông." Hoa Thanh phong đáp: "Trước khi Hàn vương triều diệt vong, Hoàng Đình Đan Tông không có tiếng tăm gì, nhưng đan dược họ luyện chế đều rất bàng môn tả đạo, vô cùng dữ dằn. Viên Hoàng Đình Kim Đan này có hiệu dụng tăng tu vi hết sức kinh người, đủ cho một người mới vừa vào đệ Nhị Cảnh Tu Hành Giả có thế phóng thẳng lên trung phẩm phạt cốt hậu kỳ, nhưng dược lực của đan dược này lại rất hỗn tạp, có nhiều thứ sau khi tiến vào trong cơ thể con người sẽ tích tụ luôn trong đó, làm cho chân nguyên không được tinh khiết."

Nam Cung Thải Thục do dự.

Nếu trong cơ thể Tu Hành Giả có nhiều tạp chất không bài xuất được ra ngoài, sẽ mang tới rất nhiều vấn đề dẫn dắt, chân nguyên không đủ tinh khiết, sẽ làm ảnh hưởng tới sức mạnh của nó, đồng thời ảnh hưởng làm giảm cấp phẩm giai của công pháp tu hành.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch