Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lâm Uyên Hành

Chương 16: Cầu vượt ra khỏi biển mây (2)

Chương 16: Cầu vượt ra khỏi biển mây (2)


Biển mây bị những ánh sáng kia chiếu xạ, cũng trở nên rực rỡ sắc màu.

Trên bầu trời, đại nhật như lưỡi búa, nhưng không hề chói mắt.

Sau lưng Tô Vân, là thiên môn ngũ trọng to lớn, các loại Thần Thú dị thú leo lên trên đó, chậm rãi du tẩu.

Thế giới này mỹ lệ bao la hùng vĩ, mang đến một cảm giác cực kỳ không chân thật.

Tô Vân nghe thấy tiếng chuông truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một chiếc hoàng chung nhỏ treo trên đỉnh đầu mình.

Tầng dưới cùng của hoàng chung có 360 chu thiên khắc độ, không ngừng xoay tròn. Tầng trên cũng có 360 chu thiên khắc độ, khắc độ phía dưới xoay một vòng, khắc độ phía trên tiến một khắc.

"Đây không phải hoàng chung ta tưởng tượng để tính thời gian sao? Sao nó lại xuất hiện? Còn đôi mắt của ta... Chuyện gì đang xảy ra?"

Tô Vân nhanh chóng tỉnh ngộ, trấn định lại, tham lam nhìn cảnh sắc xung quanh: "Có thể nhìn thấy những sắc thái này, thật tốt..."

Lúc này, dưới chân hắn truyền đến chấn động nhẹ, vân khí cuồn cuộn. Tô Vân cảm thấy thân thể mình từ từ bay lên theo vân khí, lập tức đứng vững bước chân.

Trong lòng hắn khẩn trương, nhưng biết khẩn trương vô ích, chỉ thêm phiền.

Hắn không biết thứ trồi lên trong mây là gì, nhưng biết dưới chân mình an toàn, lúc này không được tự tiện di chuyển.

Dưới chân hắn vẫn chấn động, mây mù vẫn cuộn lên. Tô Vân quay đầu nhìn lại tòa thiên môn.

"Ta bị một cỗ lực lượng dẫn dắt, xuyên qua thiên môn đến đây, vậy thì thiên môn cũng có thể mang ta trở về."

Ánh mắt hắn lóe lên, thầm tính toán: "Thiên môn cách ta ba trượng sáu, nhảy chắc chắn không qua được. Phải lấy đà, dùng Ngạc Long Xuất Uyên thân pháp trong Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên hạ thiên. Khi nhảy ra được một nửa, Ngạc Long Xuất Uyên chuyển thành Ngạc Long Phiên Cổn, đầu phía trước, thân ở phía sau, xoay tròn quay cuồng, kéo dài khoảng cách nhảy vọt, dùng tay bám lấy, nhảy vào thiên môn, rời khỏi nơi đây. Hiện tại ta đứng trong biển mây, không biết phía trước có gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến."

Một lúc sau, thứ chở hắn lên cao từ trong mây rốt cục lộ ra bản thể.

Đó là một cây cầu đá dài, dần dần nhô lên khỏi đám mây.

Sương mù cuồn cuộn trên cầu đá, như dòng nước trượt xuống hai bên cầu, rơi vào biển mây phía dưới.

Tô Vân toát mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn mới nhận ra, mình đang đứng ở mép cầu gãy!

Cây cầu đá này hẳn là kết nối với thiên môn, nhưng không biết vì sao lại gãy mất ngay chỗ kết nối với thiên môn. Hắn chỉ cần lùi một bước, sẽ rơi xuống khỏi cầu đá!

"May mắn ta không bước ra bước đó."

Hắn thở phào, cẩn thận quan sát bốn phía.

Trên cầu đá có nhiều cột đá nhỏ, tạo hình như từng mảnh lân phiến. Nhìn kỹ, cột đá giống như vuốt của một sinh vật nào đó.

Mây mù tan đi trên cầu, lộ ra hoa văn mai rùa khắc trên cầu, hai bên mai rùa còn có hoa văn cánh.

Cây cầu bị hư hại nhiều chỗ, phảng phất trải qua chiến hỏa, có nhiều chỗ còn có vết cào lớn, như bị quái vật gì trong mây mù xé rách bằng vuốt.

Tô Vân cẩn thận xem xét bốn phía. Cầu đá rất dài, kéo dài đến nơi mây mù cuộn xoáy, không thấy điểm cuối. Hắn thầm nghĩ: "Cầu đủ dài để ta lấy đà. Vấn đề duy nhất là ta chưa tu luyện Ngạc Long Ngâm."

Ngạc Long Ngâm cần quan tưởng Ngạc Long, coi đó làm cơ sở phát ra lôi âm.

Cừu Thủy Kính đã vẽ Ngạc Long Đồ, còn dẫn bọn hắn đi tìm Ngạc Long, lắng nghe lôi âm của nó để quan sát và quan tưởng.

Tô Vân dù không nhìn thấy Ngạc Long, âm thanh của nó lại để lại ấn tượng sâu sắc.

Nhưng vì không nhìn thấy, hắn không thể xem Ngạc Long Đồ của Cừu Thủy Kính, cũng không tận mắt thấy Ngạc Long.

Hắn không thể quan tưởng Ngạc Long, nên không thể tu luyện Ngạc Long Ngâm.

Đây là khó khăn lớn nhất của hắn, cũng là lý do Cừu Thủy Kính dù thưởng thức hắn, vẫn chần chừ khi dạy hắn tu hành.

Ở xa, trong mây mù, cầu đá không ngừng hiện lên, uốn lượn khúc chiết, như Long Xà giãn thân trong mây.

Tô Vân khẽ động lòng, thử lấy đó làm cơ sở suy diễn Ngạc Long Ngâm, nhưng không lâu sau đã từ bỏ.

Cầu đá dù sao vẫn chỉ là cầu đá, không phải Ngạc Long.

Cầu đá cách thiên môn rõ ràng chỉ ba bốn trượng, hắn lại không thể vượt qua.

"Cầu đá này dẫn đến đâu?"

Tô Vân ngẩng đầu nhìn quanh. Cầu đá vẫn không ngừng hiện lên từ trong mây, và ở xa hơn là những tòa tiên sơn đài cao lơ lửng.

"Cầu đá có lẽ kết nối với những đài cao kia. Đến những đài cao đó, có lẽ sẽ tìm được đường ra."

Vừa nghĩ đến đây, hắn đột nhiên thấy một đám mây tan đi, trên cầu xuất hiện một thân ảnh, mặt hướng về hắn, một tay vịn cột đá nhỏ trên cầu, tay kia vươn về phía Tô Vân.

Hắn xòe rộng năm ngón tay, bước chân sải dài, miệng há to, như đang cố gắng phi nước đại, lại như đang kêu gọi điều gì.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch