Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lâm Uyên Hành

Chương 22: Lão nhân dưới cây liều (2)

Chương 22: Lão nhân dưới cây liều (2)


"Khi đó, ta liền có thể ép đạo kiếm ảnh kia từ trong mắt ta mà ra."

Tô Vân thầm nghĩ, "Ngày mai, ta liền có thể luyện thành Hồng Lô Thiện Biến đệ tam trọng, đến cuối năm, nhất định có thể tu luyện tới đệ lục trọng!"

Tâm tình của hắn dần ổn định lại, không suy nghĩ thêm về thanh Tiên Kiếm kia nữa.

Cừu Thủy Kính đã nói với hắn, Trúc Cơ là một đạo khảm. Đạo khảm này vượt qua, đôi mắt liền sẽ khỏi hẳn, khi đó hắn liền có thể giống như người bình thường tu luyện tính linh cùng tính linh thần thông.

Chỉ là Tô Vân không hề nghĩ, Cừu Thủy Kính đối với hắn có chỗ giấu diếm.

Cừu Thủy Kính chưa từng nói cho hắn biết, kỳ thật hắn đã sớm luyện thành tính linh thần thông.

Hoàng chung chính là tính linh thần thông của hắn, nhưng khi hắn tu ra hoàng chung, chẳng những không tu luyện tới Nguyên Động, Uẩn Linh cảnh giới, thậm chí còn chưa Trúc Cơ!

Cừu Thủy Kính coi trọng hắn, cũng chính là vì nguyên nhân này.

Một thiếu niên mù lòa, tại Thiên Thị viên yêu quái khắp nơi, tại Thiên Môn trấn trừ hắn ra không còn người sống, không chỉ sinh sống suốt sáu năm, mà còn bằng vào ý chí lực cường đại, dùng thời gian sáu năm quan tưởng ra tính linh thần thông của bản thân!

Chưa bàn đến thiên phú, chỉ riêng nghị lực này thôi, đã là hiếm có trên đời!

Sắc trời dần muộn, trời chiều sắp xuống núi, Hoa Hồ cùng ba con tiểu hồ ly cũng đã luyện tập mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi. Tô Vân hướng Hoa Hồ nói, "Hoa nhị ca, đêm nay Thiên Thị viên mở chợ đêm, không thể bỏ qua. Các ngươi có muốn cùng ta đi chợ đêm không?"

Hoa Hồ cùng ba tiểu hồ ly liên tục run rẩy, vội vàng lắc đầu.

Thanh Khâu Nguyệt giống như sóc đứng lên, lắc lắc đuôi cáo, "Tiểu Vân ca, chúng ta xin kiếu!"

"Cũng tốt, chợ đêm chẳng có gì vui, mọi người lại ít nói chuyện."

Tô Vân nghĩ ngợi, lại mời, "Hồ Khâu thôn đã bị hủy, không bằng các ngươi đến Thiên Môn trấn, cùng ta ở chung một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Ba con tiểu hồ ly cùng nhau quay đầu nhìn về phía Hoa Hồ, Hoa Hồ liền vội vàng lắc đầu từ chối.

Tô Vân ảm đạm, một mình rời đi, trở về Thiên Môn trấn.

Bốn chỉ Hồ Yêu chồm người lên, dõi mắt theo bóng lưng cô độc của thiếu niên mù lòa khuất dần trong màn đêm. Ly Tiểu Phàm chần chờ nói, "Nhị ca, chúng ta thật không nói cho Tiểu Vân ca, trong Thiên Môn trấn chỉ có hắn là người sao?"

Hoa Hồ lắc đầu, "Lúc trước Dã Hồ tiên sinh đã dặn dò chúng ta, tuyệt đối không được nói cho Tiểu Vân chân tướng về Thiên Môn trấn. Thủy Kính tiên sinh đến mấy ngày kia, cũng không hề nói với hắn chân tướng Thiên Môn trấn. Chân tướng quá tàn khốc, chúng ta nói cho hắn biết, hắn chưa hẳn đã có thể chấp nhận. Hay là để chính hắn từ từ phát hiện thì tốt hơn."

Ba con tiểu hồ ly yên lặng gật đầu.

Hoa Hồ thấy Tô Vân cô đơn một mình đi về phía trước, càng thêm cô độc, không khỏi mềm lòng, hướng Tô Vân đuổi theo, "Ba người các ngươi ở lại trong thôn, ta bồi Tiểu Vân đi quỷ... phi, đi chợ đêm!"

Ba con tiểu hồ ly nhón chân lên nhìn quanh, Hồ Bất Bình nói, "Các ngươi nói Hoa nhị ca có thể bị Quỷ Thần ăn thịt hay không?"

Hai con tiểu hồ ly kia cùng nhau trừng mắt liếc hắn một cái, Hồ Bất Bình vội vàng cụp đuôi, cười làm lành, "Ta chỉ nói đùa thôi mà!"

"Hoa nhị ca, chúng ta về Thiên Môn trấn trước đây!"

Tô Vân cùng Hoa Hồ một đường đi qua Hoàng thôn, vòng qua Xà Giản, Tô Vân vô cùng hưng phấn, đề nghị, "Trong nhà ta còn có chút bảo vật, cùng nhau mang đến chợ đêm. Nếu bán không được, chúng ta liền đi một vòng trong chợ đêm. Ta còn chưa từng dạo qua chợ đêm, biết đâu có thể mua được chút đồ tốt."

Sắc mặt Hoa Hồ tái mét, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, "Tiểu Vân, nhà ngươi có đồ vật gì tốt đâu? Hay là đừng đi cái quỷ... Thiên Môn trấn kia, chúng ta trực tiếp đi chợ đêm thôi."

Tô Vân nghĩ ngợi, cười nói, "Mấy năm nay ta bày quầy bán hàng, quả thật chưa bán được món đồ nào, xem ra đồ của nhà ta đúng là không tốt thật. Vậy cũng được, chúng ta trực tiếp đi chợ đêm!"

Hắn chỉ về phía trước, "Nhị ca, phía trước dưới cây liễu kia là nhà của Sầm bá! Sầm bá là người cực kỳ tốt, lúc này chắc hẳn đang chờ ta! Ngươi có thể thấy ông ấy không?"

Hoa Hồ từ xa nhìn lại, chỉ thấy dưới gốc cây liễu cổ thụ chỉ có một nấm mồ hoang nhỏ bé, ngoài ra, còn có một lão nhân treo cổ dưới gốc cây, bị gió thổi qua, tứ chi rũ xuống, thân thể lay động.

"Có thể thấy..." Hoa Hồ răng va vào nhau cầm cập, ôm chặt lấy đuôi của mình, tập tễnh theo sau Tô Vân.

"Sầm bá, Sầm bá!"

Tô Vân từ xa gọi lớn, "Ta mang đến một người bạn!"

Hoa Hồ nhét đuôi vào miệng, để khỏi kêu thành tiếng, một chân cao một chân thấp đi theo Tô Vân, thầm nghĩ, "Không sợ, không sợ, ta là yêu quái, yêu quái không sợ Quỷ Thần..."

Ban đêm trên bầu trời hiện ra một vầng trăng lưỡi liềm, ánh trăng mờ ảo, Hoa Hồ từ xa nhìn thấy lão nhân treo cổ dưới gốc cây liễu đem cổ mình gỡ ra khỏi dây thừng, nhẹ nhàng rơi xuống nấm mồ nhỏ bé phía dưới, không phát ra tiếng động nào.

Hoa Hồ trong lòng sợ hãi, đi theo Tô Vân đến dưới gốc cây liễu.

Tô Vân tuy mắt không thấy, nhưng dường như thấy được lão nhân đang ngồi trên mộ phần, khom người nói, "Sầm bá."

Đôi mắt Sầm bá trong màn đêm lóe lên lục quang u ám, nhìn chằm chằm vào Hoa Hồ phía sau Tô Vân, giống như quỷ hỏa trong nghĩa địa.

Hoa Hồ ôm chặt đuôi, cắn mạnh vào chóp đuôi, suýt chút nữa ngất đi.

"Là Tiểu Vân à."

Thanh âm Sầm bá mang theo vẻ lạnh nhạt xa cách, hờ hững nói, "Hôm nay ngươi đến hơi muộn. Đến thì đến, còn mang theo lễ vật gì..."

"Đông."

Hoa Hồ ngửa mặt ngã xuống đất, ngất đi, vẫn ôm chặt đuôi, tứ chi run rẩy không thôi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch