Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 1: Ván cờ (1)

Chương 1: Ván cờ (1)

U tĩnh sơn lâm, chim hót hoa khai. Trong núi suối reo, khí lạnh ôn hòa khiến người khoan khoái dễ chịu.

Một đám người nơi đây bận rộn, dựng lều trại, xây doanh địa.

Đây là hoạt động cắm trại dã ngoại do đồng sự công ty tự tổ chức. Đương nhiên, đều là người trẻ tuổi, bởi lẽ phải cõng lều vải cùng trang bị, leo núi đường dài, người lớn tuổi sức lực không đủ.

Nguyên bản, mọi người mong muốn công ty tổ chức cắm trại dã ngoại. Song, công ty hằng năm đều là du ngoạn theo đoàn, có hướng dẫn viên, xe buýt đưa đón. Năm nay, rất nhiều đồng sự dứt khoát không theo công ty, mà để mấy người có kinh nghiệm ngoài trời dẫn dắt tổ chức, bởi vậy mới có chuyến lên núi cắm trại này.

Kế Duyên vào chức công ty phần mềm này mới hai năm, tóc đen nhánh đầy đầu, tự nhiên thuộc phạm trù người trẻ tuổi. Lúc này, sau khi dựng xong lều vải, đang cùng một đồng sự khác chơi game điện thoại.

"Ai ai ai Kế Duyên, ban cho ta đại chiêu, ban cho ta a! Ai! Ta chết rồi!"

"Ban cho ngươi đại chiêu để làm gì? Vừa mặc vào hai giây đã ngã, chi bằng cho ta còn có thể chạy thoát. Hiện tại thì hay rồi, trên đường tặng song sát..."

"Ta ta... Lát nữa ta chơi xạ thủ, ta phụ trợ ngươi!"

"Đừng đừng đừng... Ta tìm người qua đường phụ trợ vậy."

Đừng tưởng nơi này ở trong núi, đỉnh núi đằng xa vẫn có thể thấy trạm phát sóng. Hai người ôm điện thoại chơi đến hăng say, tốc độ đường truyền không chút trì trệ.

Trung Quốc tự nhiên vẫn có nơi tín hiệu cực kém, thậm chí không có sóng, song phần lớn người sớm quen đến đâu cũng có sóng. Đây chính là sức mạnh do xây dựng cơ bản hoàn thiện mang đến, khiến mọi người bất tri bất giác quên đi chuyện tín hiệu.

Vị trí dựng lều vải của bọn họ là gò núi tương đối bằng phẳng, lại có dòng suối nhỏ trong veo, quả là địa điểm tuyệt hảo để sống ở dã ngoại.

Tổng cộng mười mấy người, một đám đang chụp ảnh bên ngoài, còn có mấy người điều chỉnh lều vải. Xem ra nhàn rỗi chỉ có Vương Cương, Kế Duyên và Lý Quân.

Vương Cương chuẩn bị dùng đá xây lò đất nướng đồ, quan sát doanh địa. Xem ra, chỉ có Kế Duyên và Lý Quân rảnh rỗi.

"Kế Duyên, Đại Quân, đừng chơi game nữa, đi kiếm chút củi khô đi. Chốc nữa phải nhóm lửa ngay, không thì trưa nay ăn đồ hộp lạnh đấy!"

Ở vị trí xa hơn, đồng sự gọi với về phía hai người đang ngồi trong lều vải.

"Biết rồi!" "Được!"

Lý Quân và Kế Duyên đều đáp lời, sau đó nhìn nhau. Dù sao đã bị đồng đội mắng thành chó, đành trực tiếp thoát game.

Hai người đứng dậy, đi về phía bìa rừng, tiến vào phạm vi bóng cây rậm rạp.

Trong núi rừng không thiếu củi khô, cành rụng khắp nơi. Lý Quân kéo theo một cành cây to, đi lung tung khắp chốn, thỉnh thoảng còn vung qua vung lại, miệng thì "Uống uống a hắc" ồn ào, trong mắt Kế Duyên chẳng khác gì tên ngốc.

Để phòng ngừa bị lây bệnh, lại sợ bị côn pháp "điên dại" của Lý Quân quét trúng, Kế Duyên vội vàng rời xa cái tên này một chút.

Cũng như đại đa số người trẻ tuổi hiện đại, đời ông nội Kế Duyên anh chị em một đống, đời cha chú thì lão cha Kế Duyên là con trai một, song cũng có mấy cô cô. Đến đời Kế Duyên thì chỉ có một con một cái.

Có lẽ do con cháu ít ỏi, lại thêm nâng niu, một phần "Kim Hoa, Ngân Hoa, Quốc Hưng, Thúy Phân" các loại hình thức đặt tên đơn giản thô bạo của lão kế gia, đến đời cháu trai đột nhiên thi vị hẳn lên. Gia gia còn xin chỉ giáo của ông ngoại từng làm thầy phong thủy mấy chục năm cùng nhau suy nghĩ, cuối cùng lấy một chữ "Duyên", cả nhà rất hài lòng.

"A! Không khí trên núi quả là tốt! Du ngoạn phải đến nơi sơn thanh thủy tú!"

Kế Duyên cảm thán một câu, cũng không vội nhặt củi khô, mà dạo bước trong rừng trước, lát nữa về mang theo cũng đỡ tốn sức.

Dạo bộ chừng hơn một phút, Kế Duyên chợt phát hiện phía trước có mấy cây đại thụ vô cùng tráng kiện, nhìn lớn hơn cây cối chung quanh không biết bao nhiêu vòng.

"Đại Quân, Đại Quân mau đến xem này, chỗ này có mấy cây siêu to thụ!!! Đại Quân!"

Kế Duyên gọi với về phía một bên, phát hiện tên kia vẫn còn đang múa côn, đành tạm thời không để ý đến.

Quyết định tự mình đi xem trước, lát nữa dẫn mọi người đến xem.

Đến gần, Kế Duyên có cảm thụ trực quan hơn về những cây này.

Chỉ riêng cây ngoài cùng này, đã có rất nhiều rễ lộ ra ngoài, trên mặt đất chằng chịt, có chỗ còn to bằng bắp đùi Kế Duyên.

"Wow... Cái này còn có lão thụ như vậy?"

Ngưu Đầu Sơn không tính là thắng cảnh du ngoạn nổi tiếng, song người đến dạo chơi trong núi, nướng đồ ngoại thành cũng không ít. Theo lý thuyết, cây to như vậy cũng nên có người đăng lên mạng chứ?

Bất quá, Kế Duyên cũng chỉ tùy tiện nghĩ vậy, sau đó chuyển ánh mắt sang một bên bị đại thụ che khuất.

"Ồ!!"

Thanh âm nghi hoặc phát ra từ miệng.

Ngoài việc nhìn thấy mấy cây cổ thụ tráng kiện tương tự, giữa mấy gốc cây kia còn thấy một bộ bàn cờ, chính xác hơn, là một đoạn gốc cây bày biện bàn cờ.

Kế Duyên vô ý thức tiến lên mấy bước, đến bên gốc cây có bàn cờ.

Nhìn chung quanh, không có bảng hiệu cảnh báo du khách, đương nhiên cũng không có người đánh cờ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch