Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 10: Nước Giếng Không Phạm Nước Sông (1)

Chương 10: Nước Giếng Không Phạm Nước Sông (1)

"Nó?"

Vân du tứ phương thương nhân ban đầu ngẩn người, sau đó sắc mặt đồng loạt trắng bệch, không còn chút huyết sắc, tất cả đều kịp phản ứng "Nó" là chỉ vật gì.

Kế Duyên cũng vô cùng kinh sợ, trên thực tế, so với đám vân du tứ phương thương nhân này, hắn còn kinh sợ hơn gấp bội, kinh sợ đến nỗi ngay cả hô hấp cũng mang theo một tia run rẩy. Nhưng ít ra vẻ ngoài của hắn vẫn còn trấn định, nhìn qua so với đám thương nhân kia còn tốt hơn nhiều.

Bốn móng vuốt cùng hai chân đi trên mặt đất phát ra âm thanh khác biệt vô cùng rõ ràng. Kế Duyên nhắm nghiền đôi mắt đã sớm khô khốc cay xè, điều này khiến hắn dồn lực chú ý nhiều hơn vào thính giác.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại cảm giác nặng nề, tựa như đệm thịt nghiền ép bùn đất cùng cành khô lá rụng, tứ chi luân phiên hạ xuống tựa như đang tản bộ nhàn nhã.

Không biết có phải ảo giác của Kế Duyên hay không, mà chung quanh phong thanh cùng tiếng cỏ cây lay động đều lớn hơn vừa rồi một phần, mà chim đêm trong rừng đều bặt tiếng, phảng phất bị dọa đến không dám lên tiếng.

Sẽ là lão hổ sao? Hoặc là Hổ Tinh?

Y phục cũ nát của Kế Duyên đã bị mồ hôi thấm ướt, theo tiếng móng vuốt ngày càng đến gần, Kế Duyên càng thêm hoài nghi việc chọn người trong miếu này có thể tạo ra tác dụng gì.

Những người còn lại trong Sơn Thần Miếu thì hoàn toàn không dám thở mạnh, gắt gao nắm lấy vũ khí trong tay, núp sau đống lửa, nhìn ra phía ngoài miếu.

Bọn hắn tuy không có thính giác nhạy bén như Kế Duyên, nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi của gió, hoa cỏ cây cối chung quanh cành lá đung đưa không ngừng, không hề có phương hướng nhất định.

Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở, trên mặt mỗi vân du tứ phương thương nhân đều lấm tấm mồ hôi.

"Hống ngao ~~~~~~~"

Một tiếng gầm rống của Liệt Hổ vang vọng từ ngoài miếu, trong nháy mắt kinh động đến chim muông trong rừng, vô số chim đêm kinh hoàng kêu lên, vỗ cánh bay đi.

Đương nhiên, người trong miếu thì bị dọa đến hồn bay phách lạc, không ít người cảm thấy chân tay bủn rủn.

Đến lúc này, không ai còn ôm tâm lý may mắn cho rằng lão Kim bọn hắn còn sống sót.

Trong lòng Kế Duyên bối rối vô cùng, bất luận là Trành Quỷ trước đó hay là thanh thế hiện tại, đều chứng minh bên ngoài tuyệt đối không phải là lão hổ bình thường.

Bên cạnh toàn là lũ tôm tép chân nhũn, thêm cả bản thân một kẻ phế vật nửa mù sợ chết này, đừng nói là mãnh hổ thành tinh, chính là một con lão hổ bình thường đến đây e rằng cũng phải quỳ lạy.

Nhưng Kế Duyên còn chưa kịp mắng trời mắng đất trong lòng, thì đã bị đánh gãy dòng suy nghĩ.

"Ta cùng ngươi, nước giếng không phạm nước sông, cũng chưa từng bước vào Sơn Thần Miếu này, vì sao ngươi lại muốn giúp bọn hắn?"

Một giọng trầm thấp hùng hậu pha lẫn tiếng gầm gừ của mãnh hổ vọng đến từ bên ngoài.

Tim Kế Duyên thắt lại, thật mẹ nó là Hổ Tinh!

Nhưng Kế Duyên lập tức phản ứng lại, thông tin trong lời nói khiến tâm trí hắn xoay chuyển như điện, trước kia những khả năng hắn không để ý tới, giờ đây được suy nghĩ với tốc độ cao, trong vài hơi thở ngắn ngủi đã hiện lên vô số khả năng.

Đám vân du tứ phương thương nhân sau khi kinh hãi cũng vô thức nhìn về phía gã hành khất bên cạnh.

"Mẹ nó, đến cái địa ngục quỷ quái này, đằng nào cũng chết, không bằng đánh cược một phen!"

Kế Duyên nghiến răng, thay đổi thái độ e ngại và hèn mọn trước đó, phát ra một thanh âm trung khí mười phần.

"Chính vì ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, nên Trành Quỷ kia đến đây ta cũng không đoái hoài. Nhưng Trương Sĩ Lâm này tâm tính thuần lương, ta uống chén nước nóng đầu tiên là do hắn đưa, tính ra ta đã nhận chút ân tình nhỏ bé của hắn, không thể tùy ý để hắn chết như vậy."

Nói một hơi hết những lời này, tim Kế Duyên đập nhanh như súng máy bị kẹt cò, đột đột đột, ép cũng không ép được.

Bên ngoài im lặng một hồi, Kế Duyên cảm thấy chẳng mấy chốc tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng mất.

Tựa hồ là suy tính vấn đề gì đó rất lâu, bên ngoài lại vang lên giọng nói nặng nề mang theo thú tính, nhưng những lời nói ra lại chẳng liên quan gì đến việc có ăn thịt người hay không.

"Ta tuy chưa từng đối mặt với ngươi, nhưng lại biết được trong một tháng qua tử khí trên người ngươi ngày càng dày đặc, vì sao lúc này lại sinh cơ bừng bừng?"

Kế Duyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không xông vào ngay là tốt rồi.

Hắn suy nghĩ chuyển động cực nhanh, cố gắng vắt kiệt trí thông minh để suy tư câu hỏi của Mãnh Hổ Tinh.

Kết hợp với những lời nói trước đó, Kế Duyên đầu tiên xác nhận mình quả nhiên là xuyên không, hay nói cách khác là chiếm cứ thân thể của người khác. Đồng thời, câu hỏi của đối phương ít nhất cũng chỉ ra ba yếu tố then chốt.

Thứ nhất, mãnh hổ ở núi sâu, còn gã hành khất này ở Sơn Thần Miếu, cả hai chưa từng gặp mặt.

Thứ hai, có lẽ gã hành khất này vốn dĩ đã không đơn giản, cho nên Mãnh Hổ Tinh không hề động đến hắn, đương nhiên cũng có thể là vì khinh thường việc ăn người tàn tật hoặc là có bệnh thích sạch sẽ.

Thứ ba, cũng là điều cơ bản khiến Mãnh Hổ Tinh nghi hoặc, gã hành khất này vốn nên đã gần đất xa trời, nhưng vì Kế Duyên xuyên qua, khiến cho trong mắt Mãnh Hổ Tinh gã hành khất lại trở nên đầy sinh cơ.

Kế Duyên hiện tại chỉ muốn một kết quả, hù dọa con Hổ Tinh này, bảo vệ sự an toàn của mọi người, quan trọng nhất là bảo vệ sự an toàn của bản thân mình.

Một lúc lâu trôi qua, vạn nhất vật bên ngoài mất kiên nhẫn thì không hay, Kế Duyên cũng không màng đến điều gì, những câu chuyện từng đọc và đủ loại huyễn tưởng thời trẻ trâu nhanh chóng lướt qua đầu óc, từ vẻ bề ngoài cho người ta cảm giác như gã hành khất trầm mặc một hồi mới mở miệng.

Hắn cố ý nói chậm lại một chút.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch