Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 108: Yêu sách vô lý (1)

Chương 108: Yêu sách vô lý (1)

Giang Thần lão Giao kia cớ gì bỗng chốc xuất hiện, nghĩ thế nào cũng thấy dường như nhắm thẳng Kế mỗ mà đến. Rất có thể là bởi một sợi Huyền Hoàng chi khí kia, song ý nghĩ này lại khiến Kế Duyên cảm thấy có chút hoang đường.

Khi dâng hương quả thực có một đạo Huyền Hoàng khí cổ quái hiện ra, bất quá khi ấy chính Kế Duyên cũng có cảm giác chếnh choáng men say, trong lòng cảm thấy bất ổn liền quyết đoán lấy đi nén hương khói lửa kia, lúc này mới dễ chịu hơn nhiều.

Bởi có chút chột dạ, vốn muốn xem thêm những bích họa cùng lưu tự lưu chữ, Kế Duyên không đợi bao lâu liền rời khỏi Giang Thần Từ.

Quả nhiên lát sau liền thấy chân trời có hư ảnh hình rồng bay tới, rơi xuống bên ngoài Xuân Mộc Phủ thành, khí hậu có Long khí tràn ngập Giang Thần Từ, nghĩ đến là lão Giao kia tiến vào.

Còn như tìm ai, Kế Duyên rất muốn nói tuyệt đối không liên quan đến mình, song ý nghĩ này chính hắn cũng chẳng tin.

"Chẳng lẽ bởi một nén hương đốt chưa hết đầu liền bị ta niết đi, đoạn mất hương hỏa nhân duyên?"

Không ra khỏi tòa đường một sông chi thần, cũng chẳng có ánh mắt cẩn thận đến vậy. Xem ra vấn đề quả nhiên vẫn nằm ở một sợi Huyền Hoàng chi khí kia, mà cảm giác khó chịu từng khiến chính Kế Duyên trải qua vẫn còn mới mẻ.

"Ai... Sau này vào miếu gặp tượng thần, vẫn nên chắp tay thở dài thì hơn, hương này không thể tùy tiện thắp..."

Mang theo ý nghĩ ấy, tiến vào thành Kế Duyên vẫn thấy chưa an toàn, vội vã hướng phía Tây thành tiến đến, dự định xuyên qua Xuân Huệ Phủ thành rồi rời đi. Có khúc mắc khó nói rõ cùng Giang Thần, Kế Duyên vốn định rời đi lại càng thêm không có ý định lưu lại nơi này...

Giang Thần Từ Xuân Mộc Giang, lão giả vênh váo hung hăng kia chán nản buông tha người coi miếu, xung quanh vẫn mang cảm giác cổ quái không dám thở mạnh. Mọi người đưa mắt nhìn lão giả từng bước rời khỏi Giang Thần Từ.

Ra khỏi Giang Thần Từ, tiểu phiến ven đường vẫn ra sức gào to, khách hành hương vội vã, du khách sưu tầm dân ca, oanh oanh yến yến...

Nhưng tất cả tựa như đều cách xa lão giả, chỉ thân ảnh chậm rãi dạo bước, trong nghi hoặc mang theo thất ý.

Vừa rồi càng có cao nhân phân công đức chi khí cho hắn. Một sợi Huyền Hoàng kia khác với mạt khí tức tinh vi dễ tiêu tán khi khách hành hương cầu nguyện lễ tạ thần xen lẫn dục niệm, tỏ ra không một hạt bụi hoàn mỹ, thậm chí khiến lão Giao suýt chút không thưởng ra mùi vị thực sự.

Đến khi choáng váng qua đi, Bạch Giao cảm giác ngứa ngáy trên thân, thậm chí cảm nhận được một sợi cơ đã đứt hơi lại có dấu hiệu khôi phục, lúc này mới bừng tỉnh phản ứng, vội vã đến Giang Thần Từ đuổi theo, song sau khi đến lại là cảnh tượng vừa rồi.

Mấu chốt không chỉ là bị điểm một sợi công đức chi khí huyền bí vô cùng kia, mà là thế mà thực sự có người làm được việc phân công đức không thể tưởng tượng này. Vận Huyền Hoàng lực lượng tham Tạo Hóa chi công, thế nhưng chỉ còn lại trong truyền thuyết thượng cổ!

"Nếu như hương kia không diệt... Nếu như đốt xong đâu... Nếu như đốt xong đâu... Vì sao chọn lấy đi, vì sao... Chẳng lẽ duyên phận chưa đến... Hay là ta sai rồi?"

Giờ khắc này, đường đường Giang Chính thần Xuân Mộc Giang sớm đã có được Thần vị chính thống, tự lẩm bẩm lại có chút thất hồn lạc phách.

Thân ảnh giữa mắt người xung quanh cũng càng lúc càng thiếu cảm giác tồn tại, mãi đến biến mất không thấy, lát sau liền có long ảnh mơ hồ bay vút lên trời.

Đến tu vi tầng này của Bạch Giao, biết rõ cơ duyên đã mất, ở lại nơi đó thủ cũng chẳng thủ lại được...

Trong Thủy phủ, một hồi chờ đợi như vậy ngược lại chẳng khiến lão Quy nóng vội. Rùa vốn quen lặng lẽ chờ đợi, chỉ là trong lòng không ngừng suy đoán chuyện gì xảy ra, mà có thể khiến Giang Thần thất thố.

Ước chừng sau khi Giang Thần rời đi hơn nhiều thời thần, một lão giả mới đạp sóng nước từ bên ngoài Thủy phủ đi tới.

"Lão gia!"

"Bái kiến Giang Thần!"

Dạ Xoa cùng lão Quy vội vàng kính cẩn hành lễ thăm hỏi.

"Ừm..."

Trước mặt bọn chúng, Bạch Giao liền khôi phục vẻ đạm mạc, giản đơn đáp lại một tiếng rồi đi thẳng đến đống vò rượu bên vách cát đình đã bị đẩy lên, sau đó thuận tay nhấc lên một vò rượu mở giấy dán liền tu ừng ực vào miệng.

"Ực ực ực ực..." Một hơi cạn một vò Thiên Nhật Xuân, nỗi lòng không cam y nguyên chẳng vung đi được, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt.

Đột nhiên, lão giả chuyển thân nhìn lão Quy, ánh mắt khiến lão Quy có chút sợ hãi.

"Lão Quy, liều mạng một thân đạo hạnh của ngươi, thay ta đoán một quẻ!"

Lão Giao nói xong xách thêm một vò rượu đến gần mấy bước.

"Ta nói cho ngươi, quẻ này hung hiểm vô cùng với ngươi. Nếu ngươi sau khi thổ lộ quẻ tượng có thể không chết, sau này ta tất nhiên toàn lực giúp ngươi!"

Lời này nói ra đanh thép, căn bản không cho lão Quy một tia cự tuyệt, khiến kẻ vốn là động vật máu lạnh càng thêm lạnh cả người.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch