Giải đáp xong vấn đề này, cả bên ngoài miếu Mãnh Hổ cùng Trành Quỷ đều thấp thỏm khôn nguôi, người trong miếu thì kinh sợ đến ngây người hồi lâu, bởi vậy mà chìm vào một khoảng lặng im.
Kế Duyên lần nữa gắng gượng đè nén cảm xúc, khổ não suy tư làm sao để có thể hài hòa giao tiếp với Hổ Yêu ăn thịt người không chớp mắt kia.
Trong lúc ngoài miếu Mãnh Hổ bắt đầu bồn chồn xao động, thanh âm kéo dài rốt cuộc từ trong miếu vọng ra.
"Lục Sơn Quân quả thật khí phách, đổi lại yêu nhi khác e rằng đã dùng lời dối trá qua mặt, ngược lại khiến ta có chút nhìn ngươi khác xưa!"
Thư sinh Trành Quỷ không khỏi siết chặt nắm đấm trong tay áo, Mãnh Hổ Tinh Lục Sơn Quân cũng thầm mừng không thôi.
"Người là linh trưởng của vạn vật, có lẽ có yêu cho rằng ăn thịt người là bổ dưỡng nhất, Lục Sơn Quân nghĩ sao về điều này?"
Kế Duyên không đợi Mãnh Hổ Tinh lên tiếng, trực tiếp lần nữa đưa ra câu hỏi.
Ngoài mục đích khiến những yêu vật ngoài kia từ bỏ ý niệm ăn thịt người, hắn căn bản chỉ là đang kéo dài thời gian, để bản thân nghĩ ra cách ứng phó phù hợp, dù sao nếu cuối cùng không thể lừa gạt được đối phương, e rằng khi nổi giận sẽ tan tành tất cả.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, đã khiến Mãnh Hổ cùng Trành Quỷ ngoài miếu vội vàng cuống cuồng.
Đầu hổ khổng lồ của Lục Sơn Quân chỉ chăm chăm nhìn Trành Quỷ, bản thân hắn căn bản không biết trả lời thế nào, cảm thấy nói "Phải" tuyệt đối sai, nói "Không" thì quá đơn giản, nhỡ đâu vị kia trong miếu lại hỏi thêm "Vì sao không phải" thì làm sao.
Thư sinh Trành Quỷ nóng nảy đi đi lại lại, dường như thuở trước còn cầu học, bị nghiêm sư bên cạnh giám sát học vấn.
"Nghĩ ra chưa, nghĩ ra chưa?"
"Sơn Quân chớ vội, Sơn Quân chớ vội... Có rồi!"
"Mau nói! Mau nói mau!"
Thư sinh vô thức giơ tay áo lau đi mồ hôi không hề tồn tại, vừa nhỏ giọng đáp lời.
"Vấn đề này đương nhiên không thể trả lời theo hướng đồng tình với câu hỏi trước, mấu chốt là cần nói rõ quan điểm không đồng tình như thế nào, lại không thể bác bỏ lời Sơn Quân đã nói, dù sao Sơn Quân đã ăn năm mươi ba người... Sơn Quân nên nói như vầy..."
Biểu tình trên đầu hổ của Lục Sơn Quân từ ảo não, nhíu mày, rồi giãn ra.
"Ý ngươi là, dù chúng ta đáp thế nào cũng đều sai, chỉ cần hợp bản tâm, không tự mâu thuẫn là được?"
"Chính xác, Sơn Quân hãy tin ta!"
Mãnh Hổ khẽ gật đầu, hướng về phía trong miếu cất tiếng.
"Tiên sinh yêu cầu tại hạ khổ tư thật lâu, Lục Sơn Quân ta từ khi sinh ra linh trí đến nay, vẫn ở lâu tại Ngưu Khuê Sơn, hiếm thấy yêu loại khác, không rõ ý nghĩ của chúng, theo ta mà nói, quả thật ăn người là bổ dưỡng, nhưng vấn đề của tiên sinh khiến ta chợt cảm thấy bất an, xin tiên sinh chỉ dạy!"
Hắn lại đem câu hỏi ném ngược trở lại.
Nhưng như vậy lại vừa ý Kế Duyên, vốn là người trẻ tuổi trải qua thời đại bùng nổ thông tin, chứng kiến vô vàn tri thức, chỉ cần không sợ đến mất trí, kỳ thật việc tạo ra chút thâm ảo có lý không hề khó, huống chi những câu nói mang tính "gà" kia vốn rất có mánh lới.
Lần này, Lục Sơn Quân và Trành Quỷ không phải chờ đợi lâu, người trong miếu đã trực tiếp đáp lời.
"Thường nói, nhân chính là linh của vạn vật, cỏ cây cầm thú chi tinh đều bị người hấp dẫn, nhưng người cũng là sinh linh có cảm xúc phức tạp nhất thế gian, oán hận nhân quả dây dưa không dứt, yêu vật ăn người lâu ngày dễ thành nghiện, cho là bổ dưỡng tu hành, kỳ thực đã sớm bị lệ khí quấn thân, lâu dần tinh tiến thì ít, đột phá thì không thể, tích lũy tháng ngày càng khiến tính tình hung lệ, linh tính che mờ, cho đến điên cuồng... Đây là tự tìm đường diệt vong vậy."
Đầu đại mãnh hổ của Lục Sơn Quân nghe đến đây nuốt nước miếng ừng ực, toàn thân lông tơ đều hơi dựng đứng.
Từ trước đến nay chưa ai từng nói những điều này, thư sinh Trành Quỷ kể lại những điều trên sách thường khuyên người hướng thiện, nhưng phần nhiều đều là những lời lẽ cổ hủ buồn cười, hiện tại người trong miếu nói đơn giản dễ nghe, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Bởi Lục Sơn Quân hắn xác thực có loại xung động càng ăn càng muốn ăn người, cũng thực sự khốn đốn trong tu hành rất lâu, điểm này người trong miếu hẳn là không rõ, cho nên hai bên cùng chứng thực, hắn tự nhiên vô cùng tin tưởng đạo lý này.
Lúc này, Lục Sơn Quân thậm chí quên mất vấn đề ban đầu của mình, mà vội vã hỏi người trong miếu.
"Tiên sinh, có... có phương pháp bổ cứu chăng?"
Nghe vậy, Kế Duyên cẩn thận thở phào một hơi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống hơn phân nửa.
"Được rồi, thời cơ mấu chốt đến rồi!"
"Kế mỗ nghe Lục Sơn Quân trước đó nói, ăn người tựa như người ăn chim thú, không còn ý niệm lạm sát, no bụng thì thôi, giữa trưa không ăn, người già trẻ yếu tàn không ăn, trong đám yêu đã là đáng quý, ha ha ha ha, nói không chừng lúc trước Lục Sơn Quân không động đến ta, kẻ hành khất thối rữa này, cũng là nể tình điểm này!"
"Không dám! Không dám! Tiên sinh là cao nhân, Lục Sơn Quân không dám mạo phạm!"
Lòng Lục Sơn Quân lại càng hoảng hốt, vội vàng đồng thanh giải thích, thực tế ban đầu đúng là tình huống này, chỉ là sau đó dần cảm thấy tên hành khất này có lẽ không đơn giản, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, hôm nay lại là xác nhận.
Kế Duyên không dám được đằng chân lân đằng đầu, mà chậm rãi nói tiếp.
"Phương pháp bổ cứu nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó, tuyệt không phải một câu không ăn người là xong, nhưng truy cứu căn bản đạo lý cũng không thâm áo, tu hành như làm người, thân chính tâm chính đạo chính, đây là căn bản."
Kế Duyên ngừng lại một chút, cảm thấy câu nói này có lẽ còn chưa đủ sức trấn trụ Mãnh Hổ Tinh, lập tức bổ sung thêm một câu.
"Đạo của trời, tổn hại có thừa mà bù không đủ; đạo của người, tổn hại không đủ để phụng có thừa. Lúc trước ngươi hỏi ta sở ngộ là gì, sau đó ngươi hỏi ta làm sao bổ cứu, đều là ý này vậy... Lục Sơn Quân, ngươi và Kế mỗ có duyên phận không cạn, hôm nay, đã nói đủ nhiều rồi!"
Kế Duyên vừa dứt lời đã khẩn trương đến mức đầu óc phản ứng chậm chạp.
Ngoài kia, mãnh hổ cau mày rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại khóa chặt, trầm tư suy nghĩ hình như có sở ngộ, liền cảm giác lời nói thâm ý lớn, nhưng trong lòng lại an tâm hơn nhiều.
Trong miếu ngoài miếu trầm mặc kéo dài trọn vẹn mấy phút, mấy phút này cũng dày vò Kế Duyên đến hỏng mất, nhưng lạ thay không quá sợ hãi.
"Xào xạc... Xào xạc..."
"Hô~~~ hô~~~"
Gió lay động, Lục Sơn Quân sau khi khổ tư, tứ chi bắt đầu chậm rãi di chuyển, hướng phía Sơn Thần Miếu mà đi.
Mỗi một tiếng bước chân, đều như mang theo móng vuốt giẫm lên tim Kế Duyên, mồ hôi lạnh không khỏi lần nữa tuôn ra từ sau lưng, trong lòng gào thét: "Chết rồi! Chết rồi! Chết rồi! Ta hình như lỡ lời rồi, lần này tự mình tìm đường chết rồi!!!"
Lúc này, đám Trương Sĩ Lâm lang bạt tứ phương lại có tâm tính tốt hơn một chút, tuy cũng khẩn trương tột độ, nhưng một là bọn họ không nghe thấy tiếng bước chân của hổ, hai là đã nhận định bên cạnh có cao nhân, trong lòng an tâm hơn nhiều.
Chỉ trong mấy hơi thở, Lục Sơn Quân đã tới cửa miếu.
Sau đó, trong sự kinh hãi của Kế Duyên và đám thương nhân, một cái đầu cực lớn, thân dài gần bốn mét, đôi mắt treo ngược của mãnh hổ, chậm rãi bước vào cửa miếu, bên cạnh còn có Lục thư sinh kia đi theo.
Lông vàng vằn đen, trên trán chữ Vương, mắt hổ hung quang, không giận tự uy.
Đám thương nhân đến vũ khí trong tay cũng không cầm vững, nhao nhao sợ hãi ngồi bệt xuống, Kế Duyên cũng không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của mãnh hổ hoàn toàn không nhìn những người khác, mà nhìn thẳng vào tên hành khất đang ngồi bên cạnh tượng Sơn Thần tàn phế, tóc tai rối bời, mặt mũi dơ bẩn, đôi mắt mở một nửa, liếc xéo cửa ra vào.
"Lục Sơn Quân trước cần phải tạ ơn chỉ điểm, suốt đời khó quên!"
Mãnh hổ ngửa người, hai chân trước đan vào nhau, song trảo làm ra tư thế chắp tay, hướng về phía Kế Duyên bái ba bái.
Sau đó, thân thể trở lại tư thế tứ chi chạm đất, mắt hổ chuyển sang Trành Quỷ, khẽ hít vào, một luồng bạch khí từ trên thân Trành Quỷ bị hút vào trong cơ thể mãnh hổ.
"Ta từng hứa với ngươi, nếu có thể giúp ta, sẽ thả ngươi đi, ngươi đi đi!"
Thư sinh Trành Quỷ mừng rỡ khôn xiết, bái Lục Sơn Quân một cái, rồi mặt hướng Kế Duyên quỳ xuống dập đầu mấy cái, lại hướng đám thương nhân dập đầu mấy cái, không nói thêm lời nào, trực tiếp hóa thành làn khói thô bay đi, khói vừa ra khỏi cửa miếu đã tiêu tán không còn thấy.
Sau khi thư sinh Trành Quỷ rời đi, Lục Sơn Quân nhìn về phía mấy thương nhân kia, trong ánh mắt sợ hãi của họ, phun ra Vương Đông, cũng để hắn rời đi.
Kế Duyên thấy vậy gượng cười, cuối cùng bản thân không bị hù chết.
"Không dám quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, Lục Sơn Quân xin cáo lui!"
Làm xong tất cả, lưu lại câu nói này, con mãnh hổ đáng sợ chậm rãi rời khỏi Sơn Thần Miếu, tiếng gió xung quanh cũng dần dịu lại.