Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 134: Tả gia nhuệ khí (1)

Chương 134: Tả gia nhuệ khí (1)

Kế Duyên rời đi đã lâu, tại cửa hàng Ngôn gia, đám người mới dần buông bỏ vẻ nghiêm túc vừa rồi. Huyết mạch Tả gia hay người nhà họ Ngôn, tất cả đều hưng phấn, nhỏ giọng bàn luận.

"Chúng ta đã gặp tiên nhân rồi!"

"Thật sự có tiên nhân! Tả Kiếm Tiên, không, Tả Ly đại hiệp không phải là si ma!"

"Ngọc Nương, ngươi chuẩn bị chọn cái nào? Để tiên nhân chỉ điểm đi, lại xuất hiện một vị Tả Ly!"

"Thảo nào hậu nhân Tả thị luyện kiếm điển từ trước đến nay thành tựu không cao, nguyên lai tiên tổ đã được tiên nhân chỉ điểm, thảo nào vô địch thiên hạ!"

"Bác Nhiên thúc, các ngươi muốn chọn cái nào a ~!"

"Hữu Thiên, Hữu Tâm, các ngươi nghĩ như thế nào?"

Đám người xôn xao nghị luận, ai nấy đều hưng phấn khôn tả.

"Khụ khụ ~"

Lão thợ rèn trên mái nhà ho khan vài tiếng, chân khí vận chuyển, trấn áp mọi ồn ào.

"Việc này do Tả thị tự quyết định, người không phận sự, hãy lo chuyện của mình đi, giải tán hết!"

Lão thợ rèn uy vọng hiển hách, lời vừa thốt ra, mọi nghị luận đều nhỏ dần, rồi tan đi. Gia quy cùng sự ăn ý bao năm qua, chẳng cần phân phó nhiều lời, ai cũng sẽ không tiết lộ chuyện ở cửa hàng Ngôn gia.

"Ngôn thúc, chuyện này của chúng ta..."

Tả Bác Nhiên vừa mở miệng, lão nhân đã giơ tay ngăn lại, một hơi cạn chén trà, mới cất lời:

"Ta đã nói, việc này do chính các ngươi định đoạt, ta sẽ không can dự!"

Nói xong, lão nhân bước đến chỗ Kế Duyên vừa ngồi, cầm lấy chén trà đã cạn.

"Ách, Ngôn gia gia, việc dọn dẹp để chúng con làm!"

Hán tử tuổi băm vội nói, bị lão nhân trừng mắt.

"Ta đem chén này cung kính cất giữ, tiên nhân đã dùng qua, tiểu tử ngươi biết gì!"

Mặc kệ người khác nghĩ gì, lão nhân nâng niu chén trà hướng từ đường mà đi, để lại người nhà họ Tả nhìn nhau.

Bên ngoài đường, tiếng rèn sắt vang lên đều đặn. Người nhà họ Tả tụ tập một chỗ, người nhà chồng của Tả Ngọc Nương không đến lẫn vào.

Trước lựa chọn có thể thay đổi vận mệnh Tả thị nhất tộc, ai cũng biết phải thận trọng vô cùng. Thời gian trôi nhanh, đến tận đêm khuya vẫn chưa thảo luận ra đầu mối.

Trong thính đường nhà Tả Bác Nhiên, người Tả thị ngồi quây quần bên bàn bát tiên, đèn dầu chiếu sáng. Trưởng bối ngồi trước bàn, hai đứa trẻ tựa vào mẹ, mệt mỏi muốn ngủ.

"Đến rồi, mì đây! Từ sáng đến giờ mọi người chưa ăn gì, đến cả hai đứa trẻ cũng chỉ ăn bánh ngọt, ăn chút đi!"

Tả Ngọc Nương cùng hai chị dâu bưng ba mâm gỗ đi ra, trên mâm là những bát mì nóng hổi, khoai sọ rau xanh nấu cùng đầu bóng, mì sợi tự tay đại tẩu nhào nặn.

"Đại ca, nhị ca, phụ giúp một tay!"

"Ai! Được!"

Từng bát mì được đặt lên bàn, hai đứa trẻ lập tức tỉnh ngủ, hớn hở từ vòng tay mẹ nhảy xuống.

"Mì! Tuyệt quá, có đầu bóng nữa ha ha ha!"

Hai đứa trẻ chen chúc bên cạnh phụ thân. Thấy gia gia không phản đối, mỗi đứa một bên leo lên ghế dài. Bên trái, Hữu Thiên được giúp đỡ bưng bát mì lớn, cầm đũa lên ăn ngon lành. Đứa bé ba tuổi cầm đũa không vững, chồm tới húp mì, nước canh văng tung tóe. Hôm nay, phụ mẫu cũng không trách mắng chúng.

Với hai đứa trẻ, lựa chọn này quan trọng đến đâu chúng cũng chẳng hay. Cảm giác như năm trước, trước khi cô cô xuất giá, mọi người cùng nhau bàn chuyện hôn sự.

"Mọi người ăn chút đi, đừng để mì nguội!"

Tả Ngọc Nương thấy ngoài hai đứa trẻ không ai động đũa, liền nhắc lại một câu.

"Haizz... Không muốn ăn cũng ráng ăn chút đi!"

Tả Bác Nhiên nói, những người khác trong nhà mới cùng nhau động đũa, ăn mà chẳng biết vị.

Thực ra, cả ngày tranh luận cũng đã qua một đoạn thời gian, mâu thuẫn chủ yếu nằm giữa phụ tử.

Vợ chồng Tả Bác Nhiên chủ trương chọn phương án một, giữ lại pháp lệnh của tiên nhân, bảo vệ gia tộc bình an, bảo vệ đời sau có tổ tông che chở. Còn hai huynh đệ Hữu Thiên, Hữu Tâm thì mong muốn chọn phương án hai hơn, có tiên nhân truyền pháp, tương lai sẽ có thêm hai, ba người vô địch thiên hạ như Tả Ly, vinh quang gia tộc tự nhiên sẽ được thực hiện.

Tả Ngọc Nương không nói gì. Hai chị dâu dù đã gả vào Tả gia, tính là người nhà họ Tả, lại không có chủ kiến cũng không dám tự tiện phát biểu.

Khi mọi người đã ăn mì gần xong, như thể có thêm sức để tranh luận, Tả Bác Nhiên lại mở lời:

"Hữu Thiên, Hữu Tâm, những lời này ta đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu. Dù thật sự tung hoành thiên hạ, có thể đòi lại công đạo cho Tả gia, vậy tương lai thì sao? Dù có được nửa đời huy hoàng của thái tổ gia gia, liệu có lặp lại cảnh Tả gia suy tàn? Lần này, sợ là Ngôn gia cũng khó giữ được, nói không chừng sẽ còn kéo Ngôn gia xuống nước!"

Tả Hữu Thiên cau mày phủ nhận ý tứ của phụ thân:

"Cha, vấp ngã một lần khôn ra thêm. Tả gia ta đã trải qua bao nhiêu mưa gió, sao có thể đi vào vết xe đổ? Con và Hữu Tâm, cả Ngọc Nương đều là người có thể tạo dựng sự nghiệp. Hai đứa bé cũng hữu duyên gặp tiên nhân. Lúc trước chỉ có một Tả Ly, giờ chúng ta đều có cơ hội! Ngôn gia giúp chúng ta lâu như vậy, tương lai chúng ta cũng có cơ hội báo đáp họ!"

Tả Hữu Tâm cũng tiếp lời:



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch