Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 150: Kỳ quái mua bán (1)

Chương 150: Kỳ quái mua bán (1)

Trên đường đến Quân Thiên Phủ thành, Kế Duyên suy tư một vấn đề: Vì sao thuở ban đầu đặt chân thế giới này, bản thân không hề thấy thiên địa đại kiếp, mà phải đợi đến trước khi diễn cờ mới chứng kiến?

Suy nghĩ mãi không thông, Kế Duyên bèn đặt ra một giả thiết, rồi phát hiện ra rằng, nếu đại kiếp xảy đến khi mới đến thế giới này, Kế mỗ ắt hẳn thập tử vô sinh.

Mà cửa ải trước kia, vừa đúng lúc Kế Duyên tự giác tu vi đạt đến mức nước chảy thành sông, là thời khắc tự thân cảm thấy một giai đoạn viên mãn, thể xác lẫn tinh thần đều phù hợp tự nhiên, lại có Thanh Đằng Kiếm hộ thân.

Có lẽ vừa vặn đến một ngưỡng có thể tiếp nhận, một loại huyền diệu đại pháp nào đó đã dẫn phát Kế Duyên xem kiếp, khiến y biết được nhiều điều trước đây không rõ.

Sự thật chứng minh, đúng là nghìn cân treo sợi tóc.

Thực tế, Kế Duyên sớm đã ẩn ẩn cảm giác được điều này, hai đời trải qua ván cờ quân cờ cũng khiến y có chút chuẩn bị tâm lý, bất quá khi ấy y cho rằng rất có thể cần phải có quân cờ hoàn toàn ngưng thực thành hình mới là thời cơ, nào ngờ lại là tự thân sức chịu đựng.

Còn như ai là đại năng thiết lập ván cờ, vì sao ván cờ ở Ngưu Đầu Sơn lại tiêu điều đến vậy, bọn họ còn sống hay đã chết, vì sao cần Kế mỗ y đánh cờ vây, đều không phải là những điều mà Kế Duyên hiện tại có thể làm rõ. . .

Đến độ thu phân, đồ vật trên đường phố Quân Thiên Phủ càng thêm đa dạng.

Do mùa màng bội thu, trái cây trong phủ thành giờ phút này vô cùng phong phú, Kế Duyên còn chưa vào Quân Thiên Phủ thành, tiếng rao hàng náo nhiệt đã vọng đến.

Gần như cách một đoạn đường lại có thể nghe thấy mùi trái cây, nghe thấy tiếng rao hàng, nào là quả lựu, quả quýt, quả hồng, không thiếu thứ gì.

Đã từng có một lần kinh nghiệm, Kế Duyên lần này đương nhiên sẽ không trực tiếp xuất hiện với bộ dạng tả tơi, mà là thi triển Chướng Nhãn Pháp che mờ ánh mắt, rồi thẳng tiến đến cửa hàng vải vóc.

Kế mỗ người thuật pháp đếm trên đầu ngón tay chỉ có vài chiêu, vậy mà suýt chút nữa đã bị y chơi ra hoa, nhất là lần diễn cờ này mang đến tâm cảnh thần ý đề thăng, đối với việc sử dụng thuật pháp càng có ảnh hưởng mang tính bản chất.

Kế Duyên men theo âm thanh, tìm được một cửa hàng vải vóc trung quy trung củ rồi bước vào, trong tiệm vừa vặn có hai nữ tử đang xem y phục, khiến Kế Duyên còn chưa vào cửa đã ngửi thấy một luồng hương phấn nhàn nhạt, đoán chừng không phải bách tính tầm thường, bởi lẽ nữ tử nhà bình thường ai lại dùng đến thứ này.

"Vị khách quan này, ngài muốn xem vải vóc, hay y phục, hay muốn đo thân may đồ, hay mua đồ may sẵn? Ta thấy dáng người ngài cần xứng, trong tiệm có rất nhiều y phục vừa vặn đấy!"

Hỏa kế kiêm chưởng quỹ trong tiệm thấy Kế Duyên một thân tư văn mộc mạc bước vào liền lập tức chú ý, bất quá dù không thấy rõ y phục lam lũ của Kế Duyên, lại liếc thấy "Trâm cài tóc" cổ quái trên đầu y, nhìn thế nào cũng giống như một cành cây quanh co khúc khuỷu, lập tức ánh mắt liền hơi có vẻ cổ quái.

Nữ tử bên cạnh tựa như vừa thấy được món đồ vừa ý, liền hô hoán chưởng quỹ.

"Chưởng quỹ chưởng quỹ, cái tấm lụa hoa đào màu đỏ này đẹp quá, bao nhiêu tiền một thớt, may y phục thì tính thế nào?"

Vừa mở miệng đã là "một thớt", chứ không phải vài thước, chưởng quỹ lập tức vui vẻ.

"Hắc hắc, hai vị cô nương thật có mắt nhìn, mấy thớt phấn lụa này là từ Uyển Châu xa xôi vận đến đấy, tơ tằm dệt thành, các vị sờ xem, mịn màng thế này, may thành quần áo tất nhiên là vừa thoải mái dễ chịu lại xinh đẹp!"

"Ai nha, ta hỏi ngươi tính giá thế nào kìa!"

Một nữ tử trong đó không kiên nhẫn, buông một câu.

"Ách a ha ha, đây dù sao cũng là tơ lụa tốt nhất vận từ Uyển Châu đến, giá cả tự nhiên đắt hơn một chút, một thớt này. . . mười lượng bạch ngân!"

Mười lượng?

Hai nữ tử còn chưa lên tiếng, Kế Duyên đã có chút kinh ngạc, tơ lụa này quả thật là so sánh giá với hoàng kim, một thớt vải chỉ may được mấy bộ quần áo mà thôi, lại đủ cho bách tính chi tiêu một hai năm, khó trách người nhà bình thường căn bản không mua nổi.

"Được, ta lấy một thớt này, gói lại cho ta, y phục chúng ta sẽ tự tìm người may!"

"Ai ai, tốt tốt tốt, vậy ta gói lại ngay!"

Chưởng quỹ mừng ra mặt, hai vị cô nương này vậy mà không hề mặc cả, hôm nay đúng là kiếm được rồi, còn đang lấy lụa thì thấy Kế Duyên cũng học theo dáng vẻ vừa rồi của hai cô nương, đưa tay lên vuốt ve tỉ mỉ các loại vải tơ đang treo.

"Vị khách quan này, ai khách quan, ách a, cái này. . . bản phô buôn bán nhỏ, bên này đều là quyên, lụa, lăng, cái kia. . ."

Chưởng quỹ cố gắng uyển chuyển bày tỏ lo lắng của mình.

Kế Duyên thu tay về, hướng y cười cười.

"Tốt, tại hạ chỉ là xem xét xem tơ lụa bây giờ có gì khác biệt, chưởng quỹ, giúp tại hạ chọn hai thân, không, chọn ba thân quần áo thì sao?"

Để tránh rườm rà, Kế Duyên vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, lập tức khiến chưởng quỹ mừng rỡ bội phần.

"Tốt tốt tốt, khách quan đợi chút, ta gói lụa cho hai vị cô nương kia trước đã!"

Hai vị nữ tử kia cũng đang lặng lẽ quan sát Kế Duyên, dù sao trong tiệm chỉ có bốn người.

Các nàng ngược lại không có tức giận vì mỹ mạo bị phớt lờ, mà là kỳ quái vì ánh mắt người tới dường như căn bản không nhìn rõ, vừa rồi chọn vải cũng chỉ bằng xúc cảm, con mắt căn bản không thấy rõ vải.

Hơn nữa quần áo thì thôi, cái búi tóc kia rõ ràng tản mạn nhưng lại không khiến người ta chán ghét, một cành cây làm trâm cài theo lý mà nói hẳn là vô cùng buồn cười, nhưng nhìn vào lại cười không nổi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch