Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 199: Chỉ Ao Ước Uyên Ương, Bất Tiện Tiên (1)

Chương 199: Chỉ Ao Ước Uyên Ương, Bất Tiện Tiên (1)

Lời này của Kế Duyên đương nhiên có chút mang tính lựa chọn, nói ngoa ở bên trong. Đại Trinh thủ phủ Thổ Địa cụ thể còn có tài năng gì, hắn đương nhiên không tính quá rõ ràng, sở chỉ bất quá là từ trong tay hắn cướp người mà thôi.

Cố ý nói như vậy, Kế Duyên là muốn nhắc nhở nữ tử một câu, chứng tỏ chính mình đã cứu nàng trở về, đồng thời có thể từ Thổ Địa trong tay cướp người, chớ tìm ta gây nên xung đột không cần thiết.

Rốt cuộc vẫn là yêu vật, còn liên miên bị đuổi giết, nếu nhất thời mất đi tỉnh táo, coi Kế Duyên là địch nhân rồi bạo khởi liều mạng, nhất định sẽ bị Thành Hoàng cùng Thổ Địa phát hiện. Vậy thì làm không tốt, Kế mỗ ta cũng phải bị dính líu.

Kế Duyên quay đầu xem vị kia tên là Bạch Nhược nữ yêu, lầu các đã chỉ còn lại một mình nàng, cái đuôi cùng nhục thân đã một lần nữa hòa làm một thể.

Bạch Nhược ngây người một lúc, lập tức mặt hướng Kế Duyên quỳ rạp xuống đất.

"Đa tạ tiên trưởng cứu giúp! Tiên trưởng đại ân, Bạch Nhược nhất định đến chết không quên! Nếu có gì cần dùng đến, chính là làm trâu làm ngựa cũng cam lòng!"

Tại Đại Trinh, quỳ lạy là đại lễ rất ít khi dùng đến. Chính là gặp quan, trừ phi là định tội phạm nhân, nếu không cũng không cần quỳ. Trong miếu thờ, tuy trước tượng thần có bồ đoàn, nhưng dâng hương cũng nhiều là đứng bái, chỉ khi cầu đại sự mới quỳ.

Thật sự cần quỳ lạy, cũng chỉ có thành hôn, bái thiên địa, bái cao đường.

Giờ phút này, Kế Duyên cứu được Bạch Nhược mệnh, đại ân này khiến nàng trực tiếp quỳ lạy khấu tạ, giọng nói thành khẩn.

Kế Duyên khi nàng lễ bái tạ ơn, trong khoảnh khắc mở to hai mắt, xem thấu thân hình mông lung của nàng, mơ hồ hiện ra một đầu Bạch Lộc.

"Ha ha, trách không được cái đuôi ngắn như vậy! Ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc là yêu loại gì, nguyên lai là một vị Bạch Lộc cô nương!"

Vừa rồi xem đoạn bạch đuôi kia, Kế Duyên thật không rõ là động vật gì, con sóc, chồn gì đó cũng có thể, dù sao hai đời hắn chưa từng nghiên cứu qua đuôi hươu, đến giờ mới chân tướng rõ ràng.

Bạch Nhược nghe vậy, thân thể run lên, vẫn phục mình xuống đất, không dám ngẩng lên. Kỳ thật, nàng không rõ vị tiên trưởng này cứu nàng mục đích là gì, rất có thể vừa thoát hang hổ lại vào long đàm.

"Đứng lên đi, ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa. Ngươi trả lời ta mấy vấn đề là được."

Bạch Nhược ngồi thẳng lên, quỳ chân tại chỗ, thấp thỏm chờ Kế Duyên hỏi han, ngược lại thấy đối phương mỉm cười.

"Bạch cô nương, nói một chút lai lịch của ngươi, nói một chút ngươi cùng Chu Niệm Sinh là thế nào quen biết, thế nào yêu nhau gần nhau. Ta cũng là người thích nghe chuyện xưa."

Bạch Nhược nhìn Kế Duyên, thấy vẻ mặt hắn thành thật.

Trầm mặc một lát, nàng bình phục tâm tình, hồi ức lại, chậm rãi mở miệng.

Gió đông giá rét thổi qua lầu các, xuyên vào các cửa rộng mở, rèm cửa lay động, cũng lay động tóc mai của Bạch Nhược.

"Hơn sáu mươi năm trước, Nam Hoang đại sơn có đại yêu, không biết dùng thủ đoạn gì, ăn cắp một lô Đạo Huyền Đan của Thiên Cơ Các. Tiên nhân Thiên Cơ Các tính ra, giá vân truy đến Nam Hoang. Lúc ấy, còn có hai tên Kiếm Tiên của Trường Kiếm Sơn ở đó, thêm tiên nhân Thiên Cơ Các bấm đốt ngón tay, đại yêu kia đương nhiên không thoát, cuối cùng bị bắt quay lại Thiên Cơ Các, không biết bị chém giết hay liên quan tới Tỏa Yêu Tháp..."

Bạch Nhược do dự một chút rồi nói tiếp:

"Chỉ là mấy năm sau, vẫn có tiên nhân Thiên Cơ Các đến Nam Hoang tìm. Sau đó, lời đồn về Đạo Huyền Đan không tìm thấy lan truyền nhanh chóng, trở thành nguyên nhân gây ra yêu loạn Nam Hoang. Có số ít yêu loại ăn đan dược, đạo hạnh tiến nhanh, tự phong Yêu Vương. Hơn hai mươi năm sau, tình hình càng nghiêm trọng. Yêu khí ma diễm hung hăng ngang ngược, thậm chí có bầy yêu làm loạn tiểu quốc Nam Hoang, gây ra nhiều thảm sự... Cuối cùng dẫn đến quả đắng. Hành Sơn Sơn Thần tức giận, mấy chỗ Tiên Phủ xuất thủ, Phật Môn Minh Vương cũng hiển hóa. Bầy yêu rung động, kẻ trốn đi vô số..."

Theo Bạch Nhược từ từ kể, Kế Duyên chau mày. Bạch Nhược miêu tả rất đủ, Pháp Nhãn cùng ý cảnh sơn hà chồng lên nhau, phảng phất trước mắt hoàn nguyên cảnh tượng yêu ma khí diễm xoay tròn mười mấy vạn dặm của Nam Hoang đại sơn. Những yêu ma riêng phần mình tu luyện vì một lô Đạo Huyền Đan mà sôi trào, yêu khí ma diễm che kín bầu trời.

Sau đó, tứ tán bỏ trốn tựa như khí thế hung ác tản ra các nơi. Kế Duyên nghĩ đến thẻ gỗ của mình, nội dung bên trong hiển nhiên là một tín hiệu không tốt.

"Ta vì hết sức e ngại bị liên luỵ, xuyên qua thiên sơn vạn thuỷ chạy trốn đến Đại Trinh. Lúc ấy, ta đã bị thương không nhẹ, nguyên khí tổn hao nhiều. Sau lần đó, ta không dám tùy ý đi lại, lại không dám hại người... Sau đó, ta gặp Chu lang vào kinh đi thi, hơi dùng mỹ nhân kế, lẫn vào đội xe ngựa của hắn. Vừa là để né tránh Thần Linh Đại Trinh, vừa có một tia tà niệm..."

Phía trước là Bạch Nhược tự kể lai lịch, giờ mới đến giai đoạn tình cảm lưu luyến với Chu Niệm Sinh.

"Lúc ấy, Chu thư sinh rất thú vị, rõ ràng thèm nhỏ dãi ta, nhưng không động vào, nói nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch