Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 227: Nhất cử thành danh (2)

Chương 227: Nhất cử thành danh (2)

"Ai đến vậy? Cha, mẹ, Vương tiên sinh đã tỉnh rồi, còn gọi ta kìa."

"Ngủ cả ngày trời, hẳn là đói bụng lắm rồi!"

Bên phòng vọng ra tiếng cười cùng lời đối đáp, sau đó hài tử chạy chậm tới trước cửa phòng Vương Lập rồi mở cửa.

Ù... ù...

Một trận gió lạnh chạng vạng tối thổi vào, Vương Lập không khỏi rùng mình.

"Vương tiên sinh đã tỉnh? Đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi đây, hiện tại mới tỉnh lần đầu, có thịt hấp cùng vịt chặt trắng, hắc hắc hắc, ăn rất ngon đấy!"

"A a a, tốt quá, ta đói đến run cả người rồi, đúng rồi, cho ta xin một cây châm lửa mới tới, ta muốn châm đèn, trong phòng tối quá."

Hài tử nhìn nhìn trong phòng đen kịt như mực, còn tối hơn cả bên ngoài, liền đáp một tiếng giòn tan "Dạ" rồi chạy chậm đi.

Ước chừng nửa khắc sau, trong phòng Vương Lập đã đốt đèn sáng trưng, còn có chụp đèn che chắn, một bên bàn bày biện văn phòng tứ bảo, một bên bày biện đồ ăn mừng năm mới, ở giữa là một chồng giấy trắng.

Trên cùng giấy trắng có ba chữ lớn, chính là do Kế Duyên viết "Bạch Lộc duyên", cũng là thứ Vương Lập định dùng làm phong thư.

So với thần tiên để lại thư pháp tinh diệu, lần này người kể chuyện Vương Lập viết chữ cũng vô cùng cẩn thận, dù rằng chữ vẫn chưa đẹp lắm, nhưng tận lực làm cho tinh tế, nếu không luôn có cảm giác làm bẩn thư pháp của Thần Nhân.

Giờ phút này, Kế Duyên đang ngủ say tựa hồ cũng có cảm giác, trong mộng còn đang cưỡi mây đạp gió, thân thể ở thư các lại lộ ra một nụ cười.

"Cầu vượt bàn vung quạt giấy, bình phong Tỉnh Mộc Đạo truyền thuyết."...

Khoa cử ở Đại Trinh trải qua mấy lần biến đổi, giờ đây hội thi đình thi cứ ba năm một lần.

Châu Giải Thí trước kia các châu thi cử tương đối tự do, căn cứ đề mục khác nhau thời gian khảo thí cũng khác nhau, có khi một ngày, nội dung hội thi có chỗ khác biệt.

Kiểm tra kiến thức cơ bản và nội dung cần học thuộc lòng ai ai cũng đã chuẩn bị, thi từ ca phú các thí sinh phần lớn cũng sẽ chuẩn bị trước, nhưng phần luận sách và giải nghĩa đề mục sẽ nhiều hơn, bởi vì đó mới là lúc chân chính chọn ra nhân tài làm quan, cần thiết thời gian cũng sẽ lâu hơn.

Hội thi thông thường do Lễ Bộ dẫn đầu, các bộ trong triều đình đều sẽ ra đề mục, từ mùng chín tháng hai bắt đầu, phân biệt vào sơ cửu, mười hai, mười lăm cử hành ba trận khảo thí, mỗi trận kéo dài ba ngày.

Ước chừng vào thời tiết hoa hạnh đua nở, sẽ dán thông báo cáo tri thành tích hội thi, nên cũng gọi là "Hạnh Bảng", người nổi danh trên bảng này thật ra đều đã xem như người mới.

Sau khi Hạnh Bảng công bố, nghỉ ngơi năm ngày rồi sẽ bắt đầu thi đình, tranh đấu thứ tự của cả thế hệ thư sinh Đại Trinh, dù rằng Trạng Nguyên chưa hẳn đã làm quan to, ít nhất là làm rạng rỡ tổ tông.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, dù trời vẫn còn rét lạnh, nhưng lòng các cống sĩ đều nóng rực.

Hôm nay là ba mươi tháng hai, ngày Hạnh Bảng công bố, các thư sinh tài tử Đại Trinh đều tập trung bên ngoài tường bảng trường thi ở kinh thành, mang theo đủ loại tâm tình phức tạp lo lắng chờ đợi quan sai dán thông báo.

Kế Duyên vốn không biết trường thi ở đâu, nhưng đứng ở thư các Sở phủ nhìn ra xa liền biết vị trí chính xác, bởi vì bên đó văn khí tụ tập nồng đậm thành mây, muốn không chú ý cũng khó khăn.

"Doãn phu tử vốn là tài tình xuất chúng, đầu năm được thiên địa thanh khí, giờ đây hạo nhiên chi khí đang múc, linh đài tư tưởng thanh minh vô cùng, thành tích khẳng định sẽ tiến thêm một bước!"

Mang theo lòng tin với bạn bè, Kế Duyên căn bản không đến trường thi náo nhiệt.

...

Doãn Triệu Tiên và Sử Ngọc Sinh chen không lại người khác, cũng không có gia nhân mở đường, bị đám thư sinh ép vào góc nhỏ.

"Ai nha, Doãn huynh à, sao huynh không hề sốt ruột vậy? Ta trong lòng như có mèo cào ấy!"

Càng gần thời gian yết bảng, Sử Ngọc Sinh càng khẩn trương, mồ hôi sắp đổ đến nơi rồi, nhưng nhìn Doãn Triệu Tiên bên cạnh, vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm.

Doãn Triệu Tiên nghe Sử Ngọc Sinh nói vậy, không khỏi phản bác một câu.

"Ai nói ta không vội? Ta rất vội! Nhưng gấp cũng vô dụng thôi, lẽ nào gấp thì thành tích sẽ tốt hơn?"

"Huynh nói có lý, nhưng ta như thế này thì bảng danh sách cũng không thấy được!"

Doãn Triệu Tiên cười khổ một tiếng, chẳng phải là không thể đối kháng sao, vừa định nói gì đó, giọng nói hùng hậu của sai dịch triều đình liền vang lên.

"Giữ trật tự!"

Cả khu vực bên ngoài tường bảng trường thi vốn ồn ào bỗng chốc im lặng.

"Yết bảng!"

Tiếng hô của quan sai vừa dứt, có bốn tên sai dịch vành nón viền bạc từ trong trường thi đi ra, một người ôm một cuộn vải vàng, còn dài hơn cả chiều cao của sai dịch.

Bên ngoài có người cầm côn giữ trật tự, ngăn đám thư sinh, trước mặt sai dịch võ nghệ cao cường, đám thư sinh này không thể chen qua được.

Bốn tên sai dịch hợp lực mở cuộn vải, sau đó bốn người cùng nhau khom người nhảy lên, thi triển khinh công, nhấc người lên không trung, mỗi người bắt lấy một góc vải vàng dán lên tường bảng.

"Phanh phanh phanh phanh" bốn tiếng chưởng tường giao kích.

Chờ sai dịch hạ xuống, tấm Hạnh Bảng to lớn đã được dán lên.

Một lát sau, Doãn Triệu Tiên cảm nhận được một loại không khí quen thuộc, giống như ở Xuân Huệ Phủ Kê Châu ban đầu.

Trong đám người rất nhiều thư sinh nhao nhao truyền nhau.

"Doãn Triệu Tiên là ai vậy? Người này ở đâu?"

"Ta lên bảng rồi, ha ha ha, ta lên bảng rồi, ta cũng lên bảng rồi, ha ha ha!"

"Chúc mừng, chúc mừng a... Ai..."

"Có ai biết Doãn Triệu Tiên không? Ta không biết..."

"Ta biết, ta biết, ta nghe danh ở Văn Khúc Đường, là Giải Nguyên Kê Châu!"

"Ai nha, tài trí hơn người, tài trí hơn người a!"

...

Thanh âm từ phía sau truyền đến, trong tiếng ồn ào cuồn cuộn, ba chữ "Doãn Triệu Tiên" được lặp đi lặp lại, biểu lộ của Sử Ngọc Sinh có chút khó tin, ngay cả Doãn Triệu Tiên cũng tim đập rộn lên.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch