Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 260: Hồ ngôn hồ ngữ, hài đồng Nguyên Sinh (1)

Chương 260: Hồ ngôn hồ ngữ, hài đồng Nguyên Sinh (1)

Đối với việc Yêu Quái luyện hóa hoành cốt, Kế Duyên kỳ thật đã có một phần lý luận nghiên cứu. Bản chất của hoành cốt không phải là một khối xương lớn trong cổ họng, mà là một cách miêu tả uyển chuyển.

Chủ yếu là khi Linh chi Yêu Thú bắt đầu nắm giữ thần khí của lưỡi, thì sẽ có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, có gai xương mắc lại khiến muốn nói mà không nói được. Luyện hóa hoành cốt là mở khiếu lưỡi, thần khí được sử dụng, chủ phát ra thanh âm của người vậy.

Cũng có thuyết pháp rằng hoành cốt chỉ cái gọi là "Lưỡi cốt", có thể khẳng định là ảnh hưởng song trọng về mặt sinh lý và ý cảnh. Bất kể thế nào, luyện hóa hoành cốt được coi là cửa ải khó khăn đầu tiên trong quá trình động vật thành yêu. Nghiêm túc mà nói, vượt qua được cửa ải này mới có thể coi là tinh yêu.

Kế Duyên thông qua quân cờ cảm thụ rõ ràng quá trình hiếm gặp này, bao gồm mỗi một tiếng ho khan của Xích Hồ Hồ Vân, phảng phất như đang ngồi bên cạnh lắng nghe.

Trên đỉnh Vân Sơn Hồng, Kế Duyên nhắm mắt nằm nghiêng, trên mặt lộ ra nụ cười. Tiểu Hồ Ly tỉnh mộng, cảm giác giữa hắn và quân cờ cũng dần dần giảm đi.

Trong Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh nghe thấy tiếng ho khan liền quay người nhìn, phát hiện Xích Hồ trên bàn đá đang ho. Chưa từng nghe thấy động vật ho bao giờ, Doãn Thanh nghĩ ngay đến việc có phải Xích Hồ bị sặc táo hay không.

"Khụ... Khụ khụ khụ... Hụ khụ khụ khụ... A khụ..."

Doãn Thanh vừa bước được vài bước, liền thấy Tiểu Hồ Ly ho càng lúc càng dữ dội, thậm chí còn có ảo giác thấy Hồ Ly ho ra từng sợi tro bụi.

"Tiểu Hồ Ly, ngươi làm sao vậy? Có muốn uống chút nước không?"

Doãn Thanh vội vàng đi tới trước bàn đá, rót một chén nước ấm từ ấm trà bên cạnh, đưa đến miệng Xích Hồ.

"Uống chút nước cho trơn yết hầu!"

Xích Hồ ho khan một hồi, cuối cùng cũng dịu lại. Hồ Vân bưng lấy chén trà Doãn Thanh đặt bên cạnh, không ngừng liếm láp nước đun sôi để nguội, bỏ qua cả lá trà.

Lúc này, tim Xích Hồ đập cực nhanh, tiếp tục uống nước để xoa dịu tâm tình kích động. Hồ Vân đương nhiên biết rõ bản thân vừa bước qua cửa ải gì.

Từng đợt linh khí cọ rửa thân thể, cảm giác đối với linh khí ngoại giới cũng trở nên nhạy cảm hơn không ít.

Nhưng trong mơ hồ, Xích Hồ cảm thấy điều quan trọng hơn không phải là việc luyện hóa hoành cốt trong giấc mộng, mà là nhớ lại cái tên đã quên lãng sau nhiều năm lưu lạc trong sơn dã. "Hồ Vân" là tên mà đại tiên sinh đã ban cho!

"Hồ... Hồ Vân..."

Thanh âm trong trẻo từ miệng Xích Hồ truyền ra, khiến Doãn Thanh giật mình, chỉ vào Tiểu Hồ Ly mà không nói nên lời, trong lòng kinh ngạc xen lẫn một tia sợ hãi không lớn.

Tiểu Hồ Ly vừa gọi xong tên mình, vô ý thức dùng hai móng vuốt đè lên miệng, mang theo một tia hoảng sợ cùng hưng phấn, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Doãn Thanh.

"Ngươi biết nói chuyện rồi?"

Doãn Thanh trấn tĩnh lại, cẩn thận hỏi một câu.

Sau đó, Xích Hồ vô ý thức học lại câu nói của Doãn Thanh.

"Ngươi, biết, nói chuyện..."

"Ta vốn đã biết nói chuyện, ta hỏi là ngươi!"

"Ta, vốn đã biết nói chuyện, ta hỏi là ngươi..."

Trong mắt Xích Hồ, sự vui mừng càng lúc càng khó che giấu, bắt chước điệu bộ của Doãn Thanh để nói chuyện, tuy rằng phát âm còn sai sót, nhưng thanh âm lại trong trẻo êm tai.

Doãn Thanh cũng vui mừng, dường như đã hiểu ra điều gì, chỉ vào chính mình.

"Ngươi đang học ta nói chuyện?"

"Học, nói, nói!"

Xích Hồ dùng sức gật đầu, sau đó dùng móng vuốt chỉ vào chính mình.

"Hồ... Vân!"

Doãn Thanh ngẩn người một chút, nghĩ ngợi mới nhớ lại chi tiết trong câu chuyện kia, vẻ vui mừng trên mặt càng tăng lên.

"Đúng đúng đúng, ngươi tên là Hồ Vân, là Kế tiên sinh đặt cho ngươi, ngươi tên là Hồ Vân!"

"Hồ Vân, Hồ Vân, ngươi tên là Hồ Vân!"

Xích Hồ cũng vui vẻ vỗ tay.

"Không đúng không đúng, ta tên là Doãn Thanh, ngươi mới tên là Hồ Vân! Được rồi được rồi, ta sẽ dạy ngươi nói chuyện!"

"Dạy, nói chuyện! Dạy nói chuyện!"

Bản thân Xích Hồ đã có thể nghe hiểu một phần nhân ngôn, ít nhất là phân biệt được ngươi, ta, hắn. Chỉ là việc nói và nghe khác nhau, không khỏi sẽ học theo Doãn Thanh để khôi phục. Có Doãn Thanh dạy dỗ, tốc độ học ngôn ngữ sẽ không quá chậm.

Một người một cáo trong nội viện Cư An Tiểu Các đều vô cùng vui vẻ, giống như tìm được một trò chơi thú vị, ngươi một câu ta một câu bắt đầu.

Cây táo lớn trong nội viện dùng bóng cây che đi ánh nắng gay gắt của mùa thu, cành lá theo gió nhẹ chập chờn, cả cây lại càng thêm an bình....

Tại phủ đệ Ngụy gia ở Đức Thắng Phủ, có một đứa bé trắng trẻo mập mạp mặc yếm đỏ, chân trần hấp tấp chạy trên hành lang trong phủ.

Trên tay hài đồng ôm một con Bố Lão Hổ đầu to khâu bằng vải bông, vung đôi chân ngắn chạy nhanh trên hành lang.

"Thiếu gia... Thiếu gia người ở đâu vậy! Thiếu gia đừng làm ta sợ mà!"

Tiếng nha hoàn bối rối truyền đến từ một nơi khác, vội vàng chạy qua hành lang nội viện này, rồi lại lập tức quay trở lại. Tiểu tử béo mặc yếm vẫn đang chạy về phía trước, khiến nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo.

"Thiếu gia, thiếu gia đừng chạy nữa, coi chừng ngã!"

Đứa trẻ mặc yếm này chính là cục cưng của Ngụy Vô Úy, Ngụy Nguyên Sinh, hay còn là cục cưng của các trưởng bối Ngụy gia. Người đuổi theo là nha hoàn mười bảy tuổi chuyên chăm sóc và chơi đùa với đứa bé.

"Đọc sách không vui, chả vui chút nào, ta muốn đi tìm mẹ, ta muốn đi tìm cha!"

Tiểu nha hoàn nhanh tay lẹ mắt, chạy nhanh vài chục bước liền đuổi kịp đứa bé, bế lên.

"Thiếu gia đừng làm ầm ĩ, hôm nay là ngày đầu tiên phu tử dạy học cho người, đừng để lại ấn tượng xấu!"

Không để ý đến lời khuyên nhủ của tiểu nha hoàn, đứa bé vặn vẹo trong lòng nha hoàn, giãy giụa đấm đá. Bàn tay nhỏ và đôi chân thịt thỉnh thoảng lại đấm đá vào mặt nha hoàn.

"Tiểu Thúy mau thả ta ra, ta muốn đi tìm cha phân xử, ai lại bắt một đứa trẻ ba tuổi đi đọc sách chứ, ta không đi, ta không đi, râu ria của phu tử cũng không cho ta nhổ!"

Ở phía sau hành lang, lão phu tử cũng cầm một quyển sách thở hồng hộc chạy tới.

"Hô hô... Tiểu Thúy cô nương, tìm được chưa?"

"Tìm được rồi phu tử, ngài đừng lo lắng, trong ngoài Ngụy phủ có nhiều người âm thầm chiếu cố, thiếu gia sẽ không sao đâu, ai ai ai..."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch