Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 271: Tựa Như Thuở Ban Đầu (2)

Chương 271: Tựa Như Thuở Ban Đầu (2)

Thiên Ngưu Phường, khu Song Tỉnh Phổ, từ tờ mờ sáng đã có người gánh nước, kẻ giặt giũ y phục, người rửa rau. Tiếng chày đập y phục vang vọng cùng tiếng bàn luận rôm rả của các bà các cô, không ngớt bên tai.

"Sáng nay thức dậy bỗng dưng thấy thơm quá chừng a!"

"Đúng vậy, đúng vậy a, mùi thơm này thật dễ ngửi, là từ đâu tới vậy a?"

"Các ngươi a, vậy mà quên rồi sao, nhất định là hương hoa từ cây táo Cư An Tiểu Các bay tới đó, trước kia trong đêm ngửi hương này ngủ còn ngon giấc hơn!"

"Đúng, đúng, đúng, nhớ ra rồi!"

"Oa, cây táo đó rất lâu rồi không tỏa ra hương thơm nồng đậm như vậy nữa nha!"

"Thật tốt, a a a a... Có phải năm nào đó có quả táo ăn rồi không vậy, ha ha ha ha..."

"Ai nha, ngươi lại thèm ăn rồi!"

...

Tiếng cười đùa thanh thúy như chuông bạc của các nữ tử Song Tỉnh Phổ không ngừng vang vọng, cũng có người gánh nước ghé vào góp vui vài câu, khiến cho người dân Thiên Ngưu Phường sáng sớm đi đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.

Doãn Thanh sáng sớm rời giường liền dẫn theo Hồ Vân cùng nhau hướng học thục mà đến. Hiện tại muốn đi học không chỉ có một mình Doãn Thanh, mà cả Xích Hồ này cũng theo tới học thục nghe lén, dù sao bản sự dạy học của phu tử vẫn là hơn người.

Chỉ là, buổi sáng ngửi được mùi thơm, một người một cáo cố ý đi ngang qua Cư An Tiểu Các nhìn một chút, quả nhiên thấy cây táo nở hoa tươi tốt, cũng rất vui mừng một phen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại thêm việc đi học gấp gáp, tự nhiên không thể mở khóa vào cửa xem xét kỹ càng, liền trực tiếp chạy tới học thục.

Xích Hồ này ỷ vào chút ít ngộ ra được thần thông Chướng Nhãn Pháp, nằm rạp trên lưng Doãn Thanh xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, bất quá thực ra là do Thành Hoàng mở một mắt nhắm một mắt cho nó, nếu không với chút mánh khóe đó sao có thể qua mắt được Nhật Dạ Du Thần.

Cũng chính là sau khi Doãn Thanh cùng Xích Hồ Hồ Vân cùng nhau đi học thục chừng nửa canh giờ, Kế Duyên mới thoải mái duỗi mình một cái rồi từ trong nhà bước ra, ngủ đến khi mặt trời lên cao vẫn là thói quen từ lúc hắn ở Cư An Tiểu Các, vừa trở về liền tự nhiên trở lại nếp sinh hoạt cũ.

Ngẩng đầu nhìn cây táo hoa nở rộ đầy cành, Kế Duyên tựa như đối đãi với một tu sĩ, chắp tay hành lễ với nó, sau đó mới sửa sang lại búi tóc rồi cài Mặc Ngọc Trâm, rồi bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài Thiên Ngưu Phường trên một con đường, quán mì Tôn thị vẫn đang mở cửa kinh doanh. Tuế nguyệt dường như đặc biệt bất công với người già, chỉ mới sáu năm thôi, Tôn lão đầu đã già đi không ít.

Bất quá hôm nay khi gánh hàng ra tới chỗ này, liền có thể ngửi thấy một mùi hương thanh khiết đề thần, khiến tay chân ông cũng trôi chảy hơn nhiều. Bất luận là Tôn lão đầu hay thực khách đều cảm thấy tâm tình không tệ.

Vừa thu dọn xong bộ đồ ăn khách vừa dùng, Tôn lão đầu liền dùng gáo múc nước từ vại phía sau quầy hàng rửa qua bát đũa, rồi cọ rửa một lượt, sau đó đặt bên cạnh lò nướng một lát.

"Lão Tôn đầu, hôm nay còn có mì nước và tạp toái chứ?"

Một giọng nói quen thuộc nhưng nhất thời không thể nhớ ra vang lên bên trên quầy hàng. Tôn lão đầu giật mình đứng lên nhìn về phía đó, trên một chiếc ghế trống, đang ngồi một vị đại tiên sinh áo trắng tay rộng, tư văn hiền lành, dung mạo quen thuộc đến như vậy.

"Ngài là... Ngài, ngài là Kế tiên sinh?"

Biểu lộ của Tôn lão đầu từ nghi hoặc nhíu mày suy nghĩ đến kinh ngạc vui mừng.

"Kế tiên sinh ngài đã trở về rồi sao? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! A a a đúng, ngài hỏi mì nước và tạp toái, có, có hết, đều có hết. Tạp toái chỉ có dê tạp, sáng sớm ta sẽ đi mấy thôn xung quanh hỏi xem có trâu tạp không!"

"Không cần, không cần đâu, dê tạp là được rồi. Vẫn như cũ, một bát mì nước, một bát tạp toái! Lão Tôn đầu vẫn còn tỉnh táo như vậy a!"

Kế Duyên cười chắp tay với Tôn lão đầu.

Tôn lão đầu lau tay lên tạp dề, cũng chắp tay đáp lễ, nhìn thấy Kế Duyên tâm tình ông càng tốt hơn.

"Kế tiên sinh ngài mới là người như vậy đó, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi! Xin ngài chờ một lát, ta lập tức xuống mì cho ngài ngay!"

Tôn lão đầu tay chân lanh lẹ chuẩn bị đồ ăn cho Kế Duyên, cẩn thận bưng đến trước bàn.

Nhìn Kế Duyên cầm đũa ăn một ngụm rồi ngẩng đầu tán thưởng một câu "Hương vị vẫn ngon như vậy!" rồi hài lòng trở lại xe gỗ trước sạp chỉnh lý khí cụ.

Tôn lão đầu thỉnh thoảng lại trò chuyện với Kế Duyên chút chuyện những năm này, chủ yếu nói về việc tiểu tôn tử trong nhà đi học thục, cũng hỏi thăm Kế Duyên bên ngoài sống thế nào.

Kế Duyên ngoại trừ lắng nghe, phần lớn chỉ cười đáp lại một câu "Rất tốt".

Trong khoảng thời gian này cũng có người dân đi ngang qua hoặc đến quán ăn cơm, thỉnh thoảng có người có thể như Tôn lão đầu nhận ra Kế Duyên, nhưng phần lớn lại không quen biết, chỉ là mọi người đều không khỏi bàn luận về hương hoa bay tới hôm nay.

Trước kia Kế Duyên tuy là một "Kỳ nhân" nhàn rỗi của hương nhân, nhưng thực tế người quen biết và có thể nhận ra hắn cũng không nhiều, sáu năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, trẻ con trưởng thành, người già lão hóa.

Có thể nói đến cuối cùng, chính là phần cảm giác yên tĩnh mà Ninh An Huyện mang lại cho Kế Duyên là không hề thay đổi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch