Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 273: Nói Nhẹ Ý Nặng (2)

Chương 273: Nói Nhẹ Ý Nặng (2)

Nha Hồ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Kế Duyên, dò xét nét mặt không chút thay đổi.

"Vậy, ngài đồng ý?"

Kế Duyên khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn lại.

"Đi thôi, đi thôi."

Xích Hồ bắt chước dáng vẻ người, ôm lấy móng vuốt hướng Kế Duyên vái dài, đoạn tức khắc tung mình nhảy ra khỏi tường viện, hướng phía Thiên Ngưu Phường bên ngoài mà lao đi.

Dưới ánh sao đêm, trên con đường vắng vẻ ngoài Ninh An Huyện, một bóng Xích Hồ với cái đuôi xù lớn đang nhanh chóng phi nước đại, một đường thẳng tiến về phía Ngưu Khuê Sơn, chỉ trong chốc lát đã đến chân núi, linh hoạt luồn lách vào trong rừng sâu.

Ước chừng hai canh giờ sau, từ sâu trong rừng già Ngưu Khuê Sơn, một cái huyệt động trên vách đá vọng ra một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa.

"Ngao... Gào..."

Lá rụng, cành khô bên ngoài hang động theo tiếng gầm mà tung bay, bị cuồng phong thổi quét ra ngoài.

Xích Hồ nơm nớp lo sợ áp mình vào vách động, không dám nhúc nhích mảy may, lông trên thân tựa như bị cuồng phong bạo vũ trực diện kéo đến dựng thẳng.

Trong bóng tối, một đôi mắt hổ xanh biếc phóng xuất ra u quang chấn động cả hồn phách.

"Ngươi nói, Kế tiên sinh đã trở về!?"

"Ừm, ừm!"

Xích Hồ vội vàng gật đầu lia lịa.

"Bịch... Bịch... Bịch... Bịch..."

Thân thể to lớn của Lục Sơn Quân trong huyệt động đi tới đi lui, cỏ khô dưới chân bị giẫm đạp thành từng đợt tiếng vang, bộc lộ sự kích động cùng thấp thỏm khôn nguôi.

"Kế tiên sinh đã trở về, Kế tiên sinh đã trở về! Hắn có thể hay không đến thăm ta? Ta có nên đi gặp tiên sinh hay không!?"

"Bịch... Bịch... Bịch... Bịch..."

Thân thể nặng nề của mãnh hổ giẫm trên mặt đất trong huyệt động, tựa như giẫm lên trái tim Hồ Vân, khiến y chỉ dám an tĩnh nép mình bên cạnh hang động.

Thực tế, Hồ Vân lúc này trong lòng đang cảm nhận một loại cảm giác cổ quái thú vị. Lục Sơn Quân kinh khủng nhất Ngưu Khuê Sơn lại có bộ dáng chưa từng thấy như vậy.

Mãnh hổ quay đầu vẫy đuôi, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Không được, không được! Ta là Mãnh Hổ Tinh, thân thể lại to lớn như vậy, nếu cứ thế xuống núi, chẳng phải sẽ dọa chết người sao? Thành Hoàng Thổ Địa chi lưu cũng sẽ không để ta qua..."

Đột nhiên, mãnh hổ quay đầu, nhìn chằm chằm Xích Hồ, khiến Hồ Vân đang mịt mờ cười trộm thiếu chút nữa dựng cả lông, cho rằng mình bị phát hiện.

"Kế tiên sinh mới trở về sao? Tiên sinh có nhắc tới ta không? Có nói sẽ đến thăm ta không?"

"Ách... Cái kia..."

Hồ Vân cuống cuồng, tim đập loạn xạ. Kế tiên sinh hình như không hề nhắc tới Sơn Quân, đừng nói đến thăm. Nhưng nếu nói ra để Lục Sơn Quân thất vọng, chẳng phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao?

"Cái kia... Kế tiên sinh hẳn là tối hôm qua đã trở về, cây táo lớn tối hôm qua liền nở hoa rồi... Sau đó ta đêm nay đến tiểu viện, Kế tiên sinh dường như đã biết ta sẽ đến, còn đồng ý ta đến báo cho Sơn Quân tin ngài đã trở về..."

"Sau đó thì sao?"

Khuôn mặt to lớn của mãnh hổ đã áp sát Xích Hồ, chỉ còn chưa đến hai thước, khiến y run rẩy nuốt khan một ngụm nước bọt.

"Không, không sau đó nữa..."

"A a a, đều, đều tại ta, đều tại ta! Mới luyện hóa hoành cốt, mồm miệng không đủ linh hoạt, thấy Kế tiên sinh khẩn trương đến nói không nên lời, nghe ngài bảo ta về núi báo cho Sơn Quân, liền, liền vội vã không nhịn được nhảy ra khỏi tiểu viện. Bây giờ nghĩ lại, ngài hẳn là còn có lời muốn nói, đều tại ta quá khẩn trương..."

"Ngươi... Gào..."

Mãnh hổ luống cuống, sốt ruột gầm lên một tiếng, nhưng trong tiếng rống không mang theo bao nhiêu nộ ý, ngược lại khiến thân thể kích động cũng có chút dịu lại.

"Ai... Tiên sinh e là không nhắc đến ta..."

Tiếng thở dài vừa dứt, Kế Duyên đang tựa mình bên ngoài hang động liền nhịn không được bật cười. Năm xưa, Mãnh Hổ Tinh Lục Sơn Quân khiến hắn nhìn mà phát khiếp, nay lại có bộ dạng này.

"Nhiều năm không gặp, Lục Sơn Quân từ ngày chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?"

Thanh âm của Kế Duyên truyền vào huyệt động, khiến Hồ Vân và Lục Sơn Quân đều ngẩn người, sau đó là một trận kinh hỉ. Kẻ trước kinh nhiều hơn, người sau hỉ nhiều hơn.

"Xoạt!"

Một đạo hắc ảnh khổng lồ từ trong huyệt động lao ra, dưới ánh trăng hiện ra một con mãnh hổ với đôi mắt treo ngược, lớn gấp đôi so với hổ thường.

Mãnh hổ vừa nhảy ra khỏi hang động liền thấy Kế Duyên đang tựa mình vào vách đá, lập tức thu lại tư thái hung hãn, chống hai chân trước xuống đất, tay trái áp lên tay phải, giấu móng vuốt vào đệm thịt, không có tay áo dài liền dùng lông hổ che đi, nâng trảo lên trán mà bái.

"Học trò Lục Sơn Quân, bái kiến tiên sinh!"

Trong sinh hoạt hàng ngày của dân thường, lễ nghi tuy cũng có, nhưng thực chất đã giản hóa đi nhiều. Lục Sơn Quân rõ ràng là một con mãnh hổ to lớn, nhưng từ góc độ khom lưng đến tư thái hành lễ, đều là xá dài lễ tiêu chuẩn nhất, thường chỉ thấy học trò ở thư viện gặp phu tử hoặc đệ tử gặp ân sư mới trịnh trọng như vậy.

Thời điểm Kế Duyên mới đến thế giới này, đối với lễ nghi thường ngày hiểu biết không đủ rõ ràng, năm đó trước khi chia tay ở Sơn Thần Miếu bên ngoài cũng đã nhận của Lục Sơn Quân một cái thi lễ tương tự, hiện tại cũng chỉ đành tiếp nhận.

"Sơn Quân mau đứng lên đi, Kế mỗ chưa từng dạy ngươi điều gì, nhận lấy thì ngại a!"

"Tiên sinh năm đó chỉ điểm ân tình tựa tái tạo, sao có thể nói chưa từng dạy điều gì? Nay ta tu hành có chút tinh tiến, linh đài lại thêm thanh minh. Tiên sinh dù chướng mắt ta là Hổ Yêu, cái lễ này với ta mà nói lại không thể bỏ qua."

Mãnh hổ bái xong không quên chỉnh lại lông mày, thu trảo, toàn bộ lễ tiết cẩn thận tỉ mỉ.

Kế Duyên ngoài miệng khuyên can Mãnh Hổ Tinh, nhưng thân thể lại không động đậy, đứng yên tại chỗ nhận lấy thi lễ, khiến Lục Sơn Quân trong lòng mừng thầm.

"Tốt, đã như vậy, hôm nay ta hứng trí dạt dào, liền giảng cho ngươi về tinh yếu tu hành của yêu loại. Tiểu Hồ Ly trong động cũng ra đây đi!"

Dù sao hai năm nay cũng đã cùng lão Long đàm đạo vài lần, kiến thức trong bụng vẫn là đủ dùng.

Đôi mắt hổ của Lục Sơn Quân u quang đại thịnh, niềm vui sướng trong lòng hóa thành cuồng hỉ, y hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nặng tựa ngàn cân.

Còn Xích Hồ vừa nhảy ra khỏi huyệt động, trong lòng còn đang rầu rĩ vì đã dạy hư "Hồ Vân", lại không có lá gan đi trách cứ Kế Duyên.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch