Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 29: Trời Xui Đất Khiến (2)

Chương 29: Trời Xui Đất Khiến (2)

Có lẽ Lục Thừa Phong cùng những người kia sau khi rời khỏi Ninh An Huyện, nên tìm đến những bậc thông sử bác văn để thỉnh giáo thêm chăng?

Kế Duyên vốn dĩ luôn là người lạc quan, đến cả tử cục còn vượt qua được, những chuyện khác ắt có biện pháp giải quyết, không cần thiết phải nhất thời giải quyết hết thảy.

Nhìn đến bộ văn phòng tứ bảo tự mang trên bàn khách, tâm tình Kế Duyên không tệ, huyết mạch trong người trào dâng, chợt muốn thử cái trò "tên mù viết chữ".

Chỉ là sau khi mài mực xong, một khi cầm bút lông lên, xúc cảm dị thường kỳ diệu, tựa như thân thể có ký ức, trên tờ giấy trắng đặt bút như nước chảy mây trôi, lối chữ lệ, chữ Triện, chữ Khải, phồn giản đan xen, hạ bút thành văn, không chút câu nệ!

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, ngưu bức quá đi!!!"

Kế Duyên không nhịn được hưng phấn, thấp giọng hô lên một tiếng, chữ tốt hay không thì sao? Có được cảm giác này, hẳn là cũng không kém đi đâu!

Xem ra nguyên bản tên ăn mày kia trước khi nghèo túng cũng có một đoạn cố sự.

Lần luyện chữ này, thời gian trôi qua rất nhanh, thêm vào hao tổn thể lực, Kế Duyên cũng có chút đói bụng.

Kế Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, quang tuyến đã cho thấy sắp đến giờ cơm rồi.

Hắn đứng lên giãn gân cốt, đem khế nhà trên bàn cất kỹ, chuẩn bị đi xem mấy vị thiếu hiệp bị thương kia, tiện thể nhắc nhở bọn hắn nên dùng cơm, cũng không phải vì ăn chực, mà là thiện ý nhắc nhở!

Đều ở cùng một khách sạn, lại cùng tầng lầu, khoảng cách cũng không xa, từ phòng ra tới, dọc theo hành lang lầu ba đi mấy bước đã đến chỗ mấy người tuổi trẻ võ giả ở.

Dù sao cũng là người từ nhỏ tập võ, nội tình thân thể đều rất tốt, thêm vào kịp thời chữa trị, mấy ngày nay đã ổn định thương thế, thậm chí đã có thể một mình đi lại, không cần người lúc nào cũng phải trông nom.

Kế Duyên tìm đến thì phát hiện đều không có ai, ngay cả Lục Thừa Phong cũng không có, trong phòng không một tiếng động.

May mà tĩnh tâm lắng nghe, liền có thể từ trong tiếng ồn ào phân biệt ra được những thanh âm đặc biệt, nghe như đang hoạt động quyền cước ở hậu viện khách sạn.

...

Hậu viện Vân Lai khách sạn có một mảnh đất trống lớn, liên tiếp với hai tòa viện nhỏ thuộc sản nghiệp của khách sạn, chuồng ngựa, phòng cỏ khô, kho củi cũng đều ở gần nơi này.

Mảnh sân bãi này có thể lưu lại để sau này mở rộng, cũng là nơi khách sạn thường phơi nắng ga giường đệm chăn, hoặc ướp gia vị món ăn.

Lúc này, mấy người bị thương đang ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, Lục Thừa Phong cùng những người kia thì đang đối luyện, rất nhiều khách nhân và cả một phần gã sai vặt cũng đang quan sát ở cửa sau khách sạn.

Ninh An Huyện là một địa phương nhỏ, người trong võ lâm không nhiều, càng không có cao nhân võ học, nhìn những giang hồ hiệp sĩ kia chuyển vọt đánh tới đánh lui rất là hăng hái.

Trong thanh âm quyền cước, mấy khóm liễu rủ xung quanh lay động theo gió.

Khi Kế Duyên đi đến cửa sau khách sạn, cửa sau đã bị mấy gã sai vặt của khách sạn chắn kín, ngay cả mấy người đầu bếp cùng bà chủ khách sạn và hai người phụ nữ giúp việc cũng tụ tập lại ở chỗ này quan sát.

Lục Thừa Phong cùng một thanh niên tên Vương Khắc đang đánh nhau khó phân thắng bại, không dùng binh khí, song phương lấy quyền cước luận bàn.

Vương Khắc biết dùng kiếm, nhưng sở trường hơn là chưởng pháp, Lục Thừa Phong thì am hiểu quyền pháp và trảo pháp.

"Ba ba... Bịch ~"

Giờ phút này, hai người vừa vặn tay tương hỗ đỡ hai kích, đồng thời chen chân đá về phía đối phương, bàn chân giao kích, Lục Thừa Phong nghiêng người xoay tròn trượt về phía sau, Vương Khắc tựa như hồ điệp, lướt về phía cây liễu rủ, đạp lên cành cây, thân thể vặn vẹo, chân đạp một cái, mượn lực bổ chưởng về phía Lục Thừa Phong.

Vừa mới đứng vững thân thể, liền cảm nhận được âm thanh xé gió đánh tới, không chút suy nghĩ trực tiếp nằm vật xuống, thuận thế lấy tay chống đất, chân trái đá về phía Vương Khắc, chân phải càng theo sát phía sau.

"Bịch ~ bịch ~"

Vương Khắc tự giác đã biến chiêu rất nhanh, nhưng nhị liên đá này tốc độ cùng cường độ đều rất lớn, song chưởng chế trụ hai chân, liền cảm thấy lòng bàn tay run lên, toàn bộ thân thể bị đá lên không trung.

"Cẩn thận!!"

Lục Thừa Phong vừa hét lớn nhắc nhở, vừa thay đổi thân thể, hai tay chống đất nổi gân xanh.

"Uống!"

Chân trái hơi cong, chân phải đứng thẳng, thân thể run lên, tựa như lò xo bắn ra, đuổi theo Vương Khắc trên không trung.

"Bịch ~"

Một chân đá văng ra song chưởng phòng thủ của Vương Khắc, đá trúng ngực đối phương, nhưng cường độ đã giảm đi hơn nửa.

Một kích này thắng bại đã phân, song phương riêng phần mình dựa vào thân pháp nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Mấy tiểu nhị khách sạn trước mặt Kế Duyên không khỏi vỗ tay, khắp khuôn mặt là vẻ hưng phấn.

"Đánh hay quá!!!" "Còn hay hơn cả tuồng chèo ở miếu!!!"

"Lợi hại, Lục thiếu hiệp thật lợi hại!!"

"Vương thiếu hiệp cũng không kém!!!"

"Lại một trận nữa đi!!!"

...

Kế Duyên cũng vỗ tay theo, hắn tuy xem không quá rõ, nhưng thông qua tình hình chung và những âm thanh có tiết tấu kia, vẫn biết là rất đặc sắc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch