Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 305: Ngân Khiếu Tử canh cá (2)

Chương 305: Ngân Khiếu Tử canh cá (2)

"Ách, Doãn công tử vừa rồi vỗ cái gì vậy? Ta thế nào cảm thấy. . ."

Người đánh xe vừa rồi nhìn thấy Doãn Thanh hướng phía trước vỗ tay một cái, mơ hồ tựa như thấy được dưới lòng bàn tay có một mảnh bóng râm.

"Ừm, đánh con muỗi! Ta thấy có con muỗi muốn đốt ngựa!"

"A, vào thu rồi muỗi độc thật, bất quá ngựa lông vàng đốm trắng của ta không sợ, Doãn công tử da mịn thịt mềm, chớ để bị đốt thì khổ."

Doãn Thanh liếc xéo Xích Hồ một cái, sau đó vô ý thức nhìn tay mình.

Bản thân hắn không phải hài tử được nuôi dưỡng trong đại hộ nhân gia giàu có, cũng coi như quanh năm làm việc, chỉ là mấy năm nay da dẻ càng ngày càng mịn màng, nhìn qua đều cảm thấy từ nhỏ chưa từng nếm trải khổ sở gì.

Kế Duyên đem hành vi của Hồ Vân thu vào trong mắt, tâm tính Xích Hồ này chưa định, bản tính hồn nhiên ngây thơ là tốt, nhưng nếu có chút mạt thần thông mà tự cho là không tầm thường, vậy thì không được, xem ra phải để nó nếm chút đau khổ.

"Gâu gâu gâu gâu. . . Gâu gâu gâu gâu. . ."

Lúc này đột nhiên vọt tới mấy con chó lớn, ước chừng là chó nhà ở thôn trang gần bên ngoài thành, chúng chạy nhanh tới, hướng về phía xe ngựa sủa loạn.

Gần như đồng thời chó sủa, Hồ Vân "vèo" một tiếng đã chui tọt vào trong xe ngựa, trốn sau lưng Kế Duyên.

Người đánh xe ở bên ngoài vung roi xua đuổi chó bên cạnh xe.

"Đi đi đi. . . Cút xa một chút, ra ngoài ra ngoài, ta quất roi bây giờ!"

Vừa nói, người đánh xe vừa vung roi, có thể những con chó này chỉ nhất thời bị dọa cho vọt ra mấy bước, rất nhanh lại vây quanh sủa loạn, tiếng chó sủa kéo dài hơn một dặm đường mới rốt cục yên tĩnh trở lại.

"Mẹ kiếp lũ chó này, hiện tại thật tà dị, đuổi xa như vậy rồi mà vẫn sủa!"

Hồ Vân trốn bên cạnh Kế Duyên toàn bộ quá trình, không dám động đậy, thấy Kế Duyên không nhịn được cười, nó lại càng sợ bị chó cắn, dù trở thành Hồ Yêu cũng vẫn sợ chó.

Doãn Thanh ở bên kia ôm bụng nín cười, nhịn đến vất vả.

Lần này không giống như lúc trước, không còn nguy cơ lạc đường, đi thẳng từ quan đạo Thuận Bảo Huyện rẽ vào Thiên Chu huyện, sau đó đi xuyên qua Thiên Chu, qua Cửu Đạo Khẩu, giữa đường có thể kịp thời tìm được khách sạn vừa vặn trước khi trời tối, sáng sớm ngày thứ sáu liền đến được Lão Hoa Sơn bên ngoài Cửu Đạo Khẩu Huyện.

Thuê xe ngựa đến đây là đủ, sau đó đường xá tự mình đi bộ, vốn có thể để xe ngựa đến bến đò, chỉ là Kế Duyên trong Lão Hoa Sơn còn có chút việc, nên quyết định để xe ngựa đưa đến chân núi là được.

Thanh toán số dư tiền đồng, tạm biệt người đánh xe, Kế Duyên mới dẫn Doãn Thanh và Hồ Vân tiến vào Lão Hoa Sơn.

Nhưng đi được một đoạn đường núi, Doãn Thanh phát hiện Kế tiên sinh dẫn bọn hắn rẽ đường, càng đi càng vào sâu trong núi, hắn không sợ, chỉ là có chút hiếu kỳ.

"Kế tiên sinh, chúng ta không phải đi bến đò sao, vào núi làm gì vậy?"

Kế Duyên quay đầu nhìn Doãn Thanh và Hồ Vân đang ghé vào rương sách sau lưng Doãn Thanh, vẻ mặt tò mò, cười thần bí nói:

"Trong núi có một cái đầm nước, ta đi xem có cá hay không!"

Hai người một cáo đi gần nửa canh giờ, xuyên qua bụi cây sơn lâm, đến Bích Thủy Đàm nằm giữa trung tâm Lão Hoa Sơn, đầm nước xanh biếc tĩnh mịch này khiến Doãn Thanh cảm thấy sợ hãi.

"Kế tiên sinh, nơi này có cá sao? Ta cảm giác sẽ có con rắn lớn gì đó. . ."

"Đúng vậy đúng vậy..."

Hồ Vân cũng có vẻ sợ hãi, gật đầu sau lưng Doãn Thanh.

Kế Duyên không để ý đến hai kẻ này, bước nhanh mấy bước đến mép đầm, đưa tay nắm lấy Thanh Đằng Kiếm sau lưng.

Giờ khắc này, mắt Doãn Thanh và Hồ Vân trợn tròn, bọn họ đột nhiên phát hiện trên tay Kế Duyên đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

Hồ Vân còn đỡ, Doãn Thanh dù đã chứng kiến thần dị của cây táo lớn, lại có Hồ Vân vốn là Hồ Yêu, nhưng đây vẫn là lần đầu thấy Kế tiên sinh bản thân hiển lộ ra thủ đoạn phi phàm này.

Sau đó bọn họ thấy Kế Duyên treo trường kiếm màu xanh cách mặt nước hai tấc, không thấy Kế Duyên có động tác gì khác, vài hơi thở sau, một con Ngân Khiếu Tử bụng trắng dã nổi lên mặt nước, hiển nhiên bị kiếm khí nhiếp bất tỉnh.

"Hắc hắc, thật có!"

Lời này của Kế Duyên còn chưa dứt, lại có một con lớn hơn một chút nổi lên.

"Ừm! Còn có? Lại thêm một con?"

Kế Duyên dứt khoát đợi thêm một chút, nhưng không thấy con thứ ba nổi lên, xem ra cũng chỉ có hai con Ngân Khiếu Tử này không ai bắt trong hai năm qua.

Doãn Thanh và Hồ Ly hai mặt nhìn nhau, bắt cá như vậy cũng được sao?

Kế Duyên lấy một cành cây bên cạnh, đẩy hai con Ngân Khiếu Tử đến trước mặt, đưa tay bắt lấy, xúc cảm vào tay lành lạnh trơn bóng, miệng, vảy, đuôi không thiếu thứ gì, nếu là người thường chắc chắn cho rằng đây là hai con cá hiếm có thật sự.

Không nhìn thêm nữa, hắn thi pháp, tạo một vòng sóng nước mỏng quấn quanh thân cá, sau đó lấy lá sen đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, bọc hai con Ngân Khiếu Tử lại.

"Đi đi đi, đi bến đò, đi bến đò, giờ có canh cá tươi ngon để uống!"

Kế Duyên không giấu được nụ cười trên mặt, cất kỹ bao lá sen rồi thúc giục Doãn Thanh và Hồ Vân đi nhanh lên, dù Bích Thủy Đàm là vật vô chủ, nhưng lúc này hắn luôn có ảo giác chột dạ như thể thuận tay dắt đi cá con nấu canh của nhà khác.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch