Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 315: Tiên Nhân Chỉ Lộ (1)

Chương 315: Tiên Nhân Chỉ Lộ (1)

Dẫu cho sóng lớn cuồn cuộn một trận, rồi cũng phải bình ổn trở lại, mặc cho dư ba lan tỏa về phía lòng sông, dần dần tiêu tan.

Hồ Vân này lại không thực sự trốn về trong thành. Một mặt, việc đứng trên bờ ít nhiều mang lại cho hắn một chút cảm giác an toàn. Mặt khác, hắn cảm nhận được lão Quy tuy tức giận, nhưng sóng cả hung mãnh vừa rồi không nhằm vào hắn hoặc Đại Thanh Ngư.

Hiện tại, Xích Hồ vô cùng chột dạ, đã phần nào minh bạch những điều Kế tiên sinh giảng trên đài ngắm trăng tại Ngưu Khuê Sơn năm xưa tuyệt đối phi thường thâm ảo. Có điều, hắn thực sự không nhớ kỹ được bao nhiêu, ngược lại những lời Kế tiên sinh cùng Lục Sơn Quân đối đáp phía sau còn nhớ rõ một phần.

"Ngươi chớ nóng giận, nhiều lắm lần sau ta xem có thể hỏi lại Kế tiên sinh, sau đó tới nói cho ngươi biết thì sao!"

Lời này của Hồ Vân khiến lão Quy càng thêm chán nản, nhưng ít ra cũng hòa hoãn đi phần nào. Lão Quy lắc đầu nhìn Xích Hồ, hạ giọng nói:

"Pháp không khinh truyền, mọi việc có thể chỉ có lần này thôi. Dù Kế tiên sinh dễ nói chuyện, ngươi lại đi hỏi cũng sẽ không có kết quả. Nếu ngươi tu hành tới, đối với pháp môn tiếp theo có chỗ không rõ hãy tới hỏi dò, may ra còn có vài phần khả năng..."

Lão Quy cúi đầu thở dài nhìn mặt sông, hiện tại đã bình tĩnh lại.

"Kỳ thực, việc vừa rồi không hẳn là chuyện xấu. Nếu ngươi thực đem đạo lý giảng trên đài ngắm trăng nói cho ta biết, cũng coi như ta học trộm đạo pháp, đó là điều tối kỵ. Ngươi..."

Lão Quy nói đến đây mới ngẩng đầu, nhưng những lời còn lại nghẹn cứng trong cổ họng, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện sau lưng Xích Hồ đã có một người đứng.

Người kia thân hình thon dài, búi tóc xõa tự nhiên, không đội mũ mão, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc đen vấn tóc, dung mạo khó đoán tuổi tác. Đôi mắt xám trắng khẽ mở, một tay đặt sau lưng, một tay buông bên hông. Một thân áo trắng dưới ánh trăng lộ ra vẻ thanh khiết nhàn nhạt.

Kế Duyên cứ như vậy lạnh nhạt đứng ở đó, từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi cát tự rời.

Cảm nhận được ánh mắt của lão Quy, Hồ Vân cũng cẩn thận quay đầu lại, thấy Kế Duyên đứng phía sau.

"Kế tiên sinh! Ngài... đến từ lúc nào vậy?"

Trong lòng Xích Hồ giờ phút này vừa thẹn thùng vừa khô khốc, hiển nhiên như thỏ dài một hơi, nửa câu đầu kinh hỉ, nửa câu sau thì nhỏ dần.

Nhưng Kế Duyên không để ý tới hắn, mà nhìn lão Quy trên mặt sông.

Lão Quy ngây người một lát, giật mình vội vã vẩy nước tới gần bờ. Trong một trận "ào ào...", lão Quy chậm rãi bơi vào bờ.

Sau đó, cự quy dùng chân trước đạp mạnh một cái, khiến thân hình lấy hai chân sau và đuôi làm điểm tựa, đứng thẳng lên. Đôi chân trước thì bên trái cao, bên phải thấp, chắp tay thở dài.

"Lão Quy Ô Sùng, bái kiến Kế tiên sinh!"

Lão Quy hiện tại còn căng thẳng hơn Hồ Vân. Vị trước mắt không biết đến từ lúc nào, có lẽ vừa rồi hắn hỏi Hồ Vân về việc giảng đạo trên đài ngắm trăng đã bị nghe thấy rồi. Nghĩ đến đây, lòng lão Quy bất an.

Kế Duyên gật đầu, cũng hướng lão Quy đáp lễ.

"Tại hạ Kế Duyên, ngươi đã nghe qua chuyện của ta rồi, vậy ta không cần giới thiệu nhiều."

Kế Duyên nhìn lão Quy, bởi mai rùa không thể uốn lượn, tự nhiên không thể xoay người, nên lão Quy cố gắng kéo cổ xuống thấp.

Hình ảnh này trông thật buồn cười, nhưng ở tràng, từ Kế Duyên đến Hồ Vân, đến Đại Thanh Ngư trong nước, đều không cười nổi. Có lẽ đổi lại một ngày trước, Hồ Vân đã "ha ha ha" cười lớn, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đó.

Lão Quy chờ Kế Duyên thu lễ rồi, mới chậm rãi buông hai tay xuống, khi chạm đất động tĩnh cực nhỏ, sợ tiếng động lớn sẽ khiến người không vui. Sau đó lão Quy yên lặng đứng đó, không dám nói gì thêm, chỉ chờ đối phương mở lời trước.

Đại Thanh Ngư đã bơi đến gần bờ, thỉnh thoảng phun ra một bong bóng trong nước. Hồ Vân khẩn trương nhìn Kế Duyên rồi nhìn lão Quy, do dự một chút vẫn là mở miệng phá vỡ bế tắc.

"Kế tiên sinh, ngài xem lão Quy này tu hành thật gian khổ, hay là..."

Nếu là trước kia, Hồ Vân có thể trực tiếp hỏi có thể đem những điều giảng trên đài ngắm trăng đêm đó nói lại một câu không, nhưng bây giờ hắn lại có chút không dám. Nhất là bản thân đã quên 《 Tiêu Dao Du 》 ngày đó, hắn rất sợ Kế tiên sinh trách cứ.

Kế Duyên liếc Xích Hồ.

"Ngươi muốn nói có nên giúp hắn một chút không? Hồ Tiên Hồ Vân đại nhân năng lực thế nào mà không tự mình giúp đỡ lão Quy này?"

Hồ Vân không dám nói thêm gì nữa. Dù trước kia không hiểu chuyện, trước mặt Kế tiên sinh hắn cũng chưa từng dám tùy tiện đưa ra yêu cầu. Lần này cố mở miệng, vẫn là trong tình huống này, chỉ có thể nói là có chút thương cảm lão Quy.

Kế Duyên nói xong câu này mới tiếp tục nhìn lão Quy. Pháp Nhãn mở to, khí cơ của lão Quy hiện rõ trước mắt hắn. Thủy hành chi khí trong thân thể lão Quy so với năm đó lại thêm dồi dào một chút, nhất là trên mai rùa đen nhánh, ẩn giấu một phần quẻ đường vân diễn bốc chi đạo.

"Ngươi cũng xác thực tu hành không dễ, nhưng năm này qua tháng nọ, chấp niệm càng thêm sâu nặng. Dựa vào tự thân thần thông, phí hết vô tận tâm tư, tốn thời gian mấy trăm năm, kết quả cơ quan tính tận tính, trận nào cũng thất bại. Pháp lực dần thâm, tu hành lại sớm đã trì trệ không tiến, ít tạo sát nghiệt nhưng vẫn trêu đến một thân lệ khí, lừa dối linh đài, làm xấu tâm tính, thật đáng buồn đáng tiếc!"

Nói đến đây, Kế Duyên nghĩ đến những việc trước đó đã hỏi Bạch Tề, bèn hỏi lão Quy:

"Bạch Giang Thần cho ngươi luyện quyết tu tập đến thế nào?"

Lão Quy nghe Kế Duyên bình phán còn đang thấp thỏm, giờ phút này nghe được câu hỏi này càng cảm thấy chấn động. Vấn đề này Kế tiên sinh cũng biết?

Nhưng đã bị hỏi tới, ngoài miệng tự nhiên không dám nói dối.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch