Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 323: Lúc Vận Chuyển (1)

Chương 323: Lúc Vận Chuyển (1)

"Chưởng quỹ, vật này... vứt bỏ sao?"

Điếm tiểu nhị dùng sức hít hà hương thơm từ miệng bình tỏa ra, tay nắm lấy bình rượu, có chút do dự hỏi một câu.

Kết quả, chưởng quỹ một tay đoạt lấy bình rượu từ tay tiểu nhị, còn tiện tay nhặt lấy nắp bình trên bàn.

Lắc lư bình rượu, lại hướng về phía nơi sáng sủa mà nhìn, bên trong chút ít vết rượu có thể là đã cạn, nhưng hương thơm vẫn không giảm. Chưởng quỹ liền đậy nắp bình lại, hương thơm lập tức tiêu tán, một lát sau liền chẳng còn chút gì.

Trác chưởng quỹ lại gắng sức hít hà thân bình, phát hiện cũng không có gì mùi tiết ra ngoài. Trong lúc hắn nghiên cứu, mấy gã hỏa kế trong tiệm đều vây quanh, mặt lộ vẻ hiếu kỳ nhìn xem.

"Chưởng quỹ, cái bình này sao lại thơm như vậy? Đã từng chứa đựng thứ gì vậy?"

Trác chưởng quỹ tinh tế nhìn chút ít cái hố trên thân bình, nhìn thế nào cũng chỉ là một cái bình rượu bình thường, nhưng bản năng lại cảm thấy cái bình này không tầm thường. Nghe được tiểu nhị hỏi dò, trong lòng mơ hồ có chút kỳ dị cảm giác, Trác chưởng quỹ thuận miệng đáp một câu.

"Có lẽ là đã từng chứa đựng hương liệu chăng..."

Cái kiểu dáng chai rượu này, vị khách nhân kỳ quái kia, tựa hồ cùng những gì năm đó ta từng trải qua có nhiều chỗ trùng hợp rồi.

"Có thể thật sự đã từng chứa đựng hương liệu, trách không được người kia lại không cần cái bình để đựng rượu."

"Vậy cái bình này còn vứt không a?"

"Không vứt thì còn có thể làm gì, rửa sạch để đựng rượu à? Trong tiệm cũng đâu thiếu bình a."

"Hiện tại nên ăn gì cho bữa trưa đây? Vừa rồi cái mùi thơm kia ngửi thôi đã thấy đói bụng!"

...

Bên quầy, đám tiểu nhị ngươi một câu ta một lời trò chuyện, dù sao Viên Tử Phô bình thường khi nhàn hạ cũng không có nhiều quy củ như vậy.

Nhưng khi nghe một tiểu nhị nói câu "Rửa sạch để đựng rượu", trong lòng Trác chưởng quỹ lại không hiểu khẽ động.

"Được rồi được rồi, tất cả giải tán, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi. Mấy người các ngươi ra quán rượu bên ngoài đặt trước chút đồ ăn mang về, còn hai người các ngươi, ra hàng bánh ngô ở góc phố mua chút bánh ngô nướng."

"Hiện tại không phải do ta làm sao?"

Trác chưởng quỹ tức giận trừng mắt tra hỏi một chút.

"Ăn một bữa ngon thôi mà cũng có ý kiến à? Vậy thì để ta tự làm vậy!"

"Đừng đừng đừng đừng, chưởng quỹ, ta chỉ nói đùa thôi! Đúng đúng đúng, ngươi cái tên này đáng ăn đòn!"

"Vậy còn không mau đi? Đi ngay đi ngay!"

"Biết rồi biết rồi!"

...

Vài gã tiểu nhị vội vàng riêng phần mình xuất phát. Dù sao chưởng quỹ thanh toán, bọn hắn Viên Tử Phô đi đặt trước đồ ăn, thậm chí không cần xếp hàng. Các quán rượu tuyệt đối là lập tức làm cho bọn hắn, còn như rượu, đương nhiên là không cần mua rồi.

Đuổi hết đám tiểu nhị, Trác chưởng quỹ quay người tránh ra phía sau quầy, lấy ra vò "Thiên Nhật Xuân", sau đó nhổ nắp bình rượu cũ, hương thơm kia liền một lần nữa tràn ra ngoài. Chưởng quỹ vội vàng lấy ra cái phễu, dùng bốn lượng cân một nửa "Thiên Nhật Xuân", cẩn thận rót vào bình rượu cũ.

Một sự việc có chút thần kỳ đã xảy ra. Ngay khi rượu vào bầu, hương khí kia lập tức biến mất, tựa như bị thu hồi vào bên trong bình rượu.

Sau khi đổ xong nửa bình rượu, Trác chưởng quỹ ném cái phễu, đưa miệng bình rượu lại gần mũi, tinh tế hít hà. Mùi rượu "Thiên Nhật Xuân" bên trong tựa hồ nồng đậm hơn so với rượu mới bình thường, nhưng lại xa xa không thể so sánh với cái loại hương thơm thấm vào ruột gan vừa rồi.

Lắc nhẹ bình rượu, lắng nghe tiếng dịch rượu bên trong lưu động, rồi lại ngửi ngửi, mùi rượu "Thiên Nhật Xuân" tựa hồ càng đậm thêm chút.

Trác chưởng quỹ lấy ra một cái chén, do dự rất lâu vẫn là không đem rượu rót ra thử uống một chút.

Ngửi mùi hương của dịch rượu này, hồi tưởng lại hương thơm vừa rồi, trong lòng rất muốn uống một chén thử xem, nhưng lý trí đã khắc chế ý nghĩ này.

Cứ do dự một hồi, lần lượt có tiểu nhị trở về Viên Tử Phô, Trác chưởng quỹ cũng liền đậy nắp bình rượu cũ lại, tạm thời giấu vào trong quầy.

Theo sau, người đặt đồ ăn ở quán rượu cũng xách theo hộp cơm trở về, một đám người cùng nhau ăn cơm trưa trên bàn tại Viên Tử Phô. Thu dọn xong, buổi chiều liền có khách hàng đến cửa, bàn rượu, vận rượu, tính sổ sách, thu tiền, ai nấy đều bận rộn.

Đến chạng vạng tối, khi Viên Tử Phô sắp đóng cửa, tiểu nhị đang thu dọn cửa hàng, Trác chưởng quỹ cũng đã hoàn tất việc hạch toán khoản cuối cùng.

"A, chưởng quỹ, người đã hết ho rồi sao?"

Tiểu nhị vừa nói vừa định giúp Trác chưởng quỹ đem ấm Tử Sa đựng thuốc đi rửa qua, nhưng khi ấm vừa vào tay mới phát hiện nó còn rất nặng. Mở nắp ra xem xét, hơn nửa dược liệu vẫn còn bên trong, so với mấy ngày trước thì phần còn lại đáng lẽ phải ít hơn nhiều.

Nghe tiểu nhị hỏi vậy, Trác Thao cũng đột nhiên cảm thấy hình như đã rất lâu rồi mình không ho khan.

"Đúng vậy a, cả buổi chiều nay đều không nghe thấy chưởng quỹ ho gì cả."

"Ai, ngươi nói vậy mới để ý, sáng nay ta còn khuyên chưởng quỹ đi xem đại phu, buổi chiều đã khỏi rồi?"

Trác chưởng quỹ cũng kinh ngạc trong lòng, tinh tế hồi tưởng lại, hình như lần cuối cùng ho khan cũng chính là sau khi xem sổ sách buổi sáng, sau đó thì...

Trác Thao liếc nhìn cái bình rượu cũ giấu dưới quầy, vốn đến trưa đã có chút tâm tư xao động, giờ phút này nhịp tim lại càng mơ hồ tăng nhanh không ít, cái cảm giác ấy càng ngày càng nặng.

"Chẳng lẽ đây thật sự là một bảo vật sao!?"

...

Đợi đến khi sắc trời một lần nữa tối sầm, Kế Duyên cũng lại một lần nữa trở về bên ngoài thành nam, bên cạnh Xuân Mộc Giang. Lão Quy quả nhiên vẫn còn đợi dưới đáy sông, vẫn dùng ngự thủy chi pháp bảo vệ cần câu, để cho Thúy Trúc vẫn khô ráo.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch