Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 380: Thật sự là cao nhân tụ tập (1)

Chương 380: Thật sự là cao nhân tụ tập (1)

Trải qua một thời gian tìm hiểu, Kế Duyên biết dung mạo đặc thù của bản thân hẳn là chỉ lưu truyền trong giới thượng tầng của Đại Trinh Thần Đạo.

Sự tình có thể lưu truyền giữa một bộ phận Thần vị tương đối cao như Thành Hoàng và Thổ Địa, hoặc là những vị thân cận với Nhân Đạo như Hà Thần, Hồ Thần cũng có thể biết rõ. Những vị thần linh khác có tin tức linh thông hơn thì nhiều nhất cũng chỉ biết trong Đại Trinh ẩn chứa một vị đại năng có thể "Kiếm ra trời lật đổ".

Trên thực tế, càng sống lâu ở nơi này, càng hiểu rõ nhiều sự tình, Kế Duyên càng minh bạch quan hệ giữa các đạo trong giới tu hành. Nói đơn giản thì rất đơn giản, mà nói phức tạp thì lại vô cùng phức tạp. Các đạo tuy có thân sơ, nhưng khi truy cứu hệ thống thì lại không can thiệp vào chuyện của nhau, không lệ thuộc lẫn nhau, tựa như mỗi người tự tu hành riêng rẽ dưới tiền đề có một sự ăn ý vi diệu.

Nói chung, giới tu hành vẫn tương đối tản mạn, ngay cả cùng là Thần Đạo, cùng phụ thuộc vào Nhân Đạo đại thế như Thành Hoàng chi lưu, kỳ thật cũng không lệ thuộc lẫn nhau.

Nhưng lần này, Nguyên Đức Hoàng Đế của Đại Trinh bất chấp mọi lời bàn ra tổ chức Thủy Lục Pháp Hội. Ngoại trừ việc Đại Trinh bề ngoài tiến hành hội tụ "cao nhân danh sĩ", bí mật thì cũng coi như là một dịp hiếm có để tập hợp một phần thế lực tu hành truyền thống trong cảnh nội Đại Trinh, như Tiên Phủ Ngọc Hoài Sơn, yêu tộc chính tu Long Quân đại diện, cùng các thượng thần do Kinh Kỳ Phủ làm chủ.

Bất kể có sự việc của Thiên Cơ Các hay không, Đại Trinh dù sao cũng là nơi mà mọi người đã tu hành từ lâu, Nhân Đạo chi thế liên lụy quá mức phức tạp cũng dễ nhiễm linh đài không sạch, thế nhưng không cho phép tà ma ngoại đạo đến làm mưa làm gió.

Kế Duyên vừa hay là người gắn kết mối quan hệ này. Nói là người dẫn đầu thì chưa đủ, nhưng lấy uy vọng của Kế đại tiên sinh hiện tại trong giới tu hành thượng tầng của Đại Trinh, thì ngài là người duy nhất có năng lực khiến khắp nơi chịu phục. Hoặc có thể nói, ngài là người duy nhất dám và có thể khiến Long Quân cũng phối hợp.

Vì việc này, trong hơn một tháng rời khỏi phủ đệ của Doãn phu tử, Kế Duyên một chút cũng không nhàn rỗi, so với trước kia phật hệ thống thì bận rộn và mệt mỏi hơn nhiều.

Kinh Kỳ Phủ là địa điểm tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, đương nhiên cũng là nơi Kế Duyên xem như sân khấu kịch của mình. Cuối cùng, ngài cũng sớm quay về Kinh Kỳ Phủ. Bất quá, ít nhất là trước khi pháp hội chính thức bắt đầu, nơi này khẳng định vẫn khá yên lặng, dù sao "các cao nhân" đến cũng cần thời gian.

Một ngày nọ, mặt trời sớm mai xé tan mây mù, Kế Duyên một tay đặt sau lưng, một tay cầm một tấm thẻ tre, đi trong thành.

"Tới tới tới, có thể tiếp tục chứ?"

"Tiên sinh dùng trà, tiên sinh dùng trà."

"Cho tiên sinh một chồng bánh nhân đậu, ghi vào trướng của ta."

"Vâng ạ ~~~"



Tiếng ồn ào từ trà lâu gần đó khiến Kế Duyên chậm bước chân. Chắc là có người đang thuyết thư.

"Bốp ~"

Tiếng thước vang lên, báo hiệu cho thuyết thư tiên sinh đã vào trạng thái.

"Lần trước kể đến, Hoàng tướng quân nhiều lần lập kỳ công, cuối cùng được Hoàng Thượng sắc phong Tướng Quân chi vị, khi đó ngài mới ba mươi tư tuổi… Tiếp theo đây, chính là trận chiến Hoàng tướng quân danh khắp thiên hạ, sử xưng Chiến Đông Sơn!"

Nghe đến đây, Kế Duyên dừng chân lại. Ngài nhớ năm đó ở Nghi Châu, tại một trà lâu trong Quân Thiên Phủ, ngài từng nghe « Hoàng Tướng Quân Truyện ». Lần đó ngài vừa vặn nghe được nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau vì có việc nên không nghe được. Hiện tại, một lần tình cờ lại nghe được có người chuẩn bị kể nửa đoạn sau, thật là có duyên.

Thế là, Kế Duyên thay đổi phương hướng, bước vào trà lâu.

Vừa đến cửa, người hầu trà đã nhiệt tình đến đón.

"Ồ, khách quan mau mời vào, hoan nghênh đến Thanh Diệp Lâu của chúng ta. Ngài muốn lên lầu ngồi nhã gian hay là…"

Kế Duyên khẽ "Suỵt…" một tiếng, chỉ vào bàn của thuyết thư tiên sinh.

"Ta chỉ muốn tìm một bàn trống ở dưới lầu, ta đến nghe truyện."

"A a a, được ạ, khách quan mời đi theo ta!"

Người hầu trà cũng vô thức giảm giọng, gật đầu xoay người đưa tay mời, rồi dẫn Kế Duyên đến một cái bàn sạch sẽ cạnh cửa sổ. Hắn còn dùng khăn lau lại mặt bàn.

Một đĩa bánh gạo, một đĩa bánh nhân đậu, một đĩa hạt dưa và một đĩa mứt hạnh, thêm một bình trà xanh hảo hạng, đó là những gì Kế Duyên gọi. Ngồi ở đó, ngài khoan thai tự đắc nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa một cách đầy cảm xúc.

"Ai! Chỗ này không tệ, vừa có thể ngửi thấy mùi thức ăn, vừa có thể nhìn thấy người đi đường."

Một giọng nói già nua mang theo vẻ tinh nghịch truyền đến từ bên ngoài. Chỉ nghe tiếng thôi cũng đã khiến Kế Duyên chuyển sự chú ý từ việc nghe truyện sang. Rồi ngài thấy hai người ăn mày, một già một trẻ, ngồi xuống ở góc tường đối diện. Gã ăn mày nhỏ đã bày ra một chiếc bát sành vỡ.

"Lỗ gia gia, hình như có một tên mù trong quán trà đang nhìn chúng ta kìa…"

Nghe vậy, Kế Duyên không khỏi mỉm cười, rồi cũng thấy lão ăn mày liếc mắt nhìn lại. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Kế Duyên thấy rõ lão ăn mày ngẩn người một thoáng.

Cũng vào lúc lão ăn mày lẩm bẩm, Kế Duyên mỉm cười nhẹ gật đầu với đối phương.

Trong tình huống này, lão ăn mày cũng hiểu rõ là đối phương đã nhìn ra lai lịch của hắn rồi.

Gã ăn mày nhỏ nhìn vẻ mặt hiếm thấy của lão ăn mày, rồi nhìn lại vị đại tiên sinh mắt xanh kia trong trà lâu.

"Lỗ gia gia… Ngài quen ông ta à?"

"Không quen… Nhưng có lẽ chẳng mấy chốc sẽ quen thôi."

Quả nhiên, Kế Duyên gọi người hầu trà đến, nói vài câu rồi đặt xuống một thỏi bạc vụn. Sau khi người hầu trà gật đầu, ngài mới đứng dậy.

Bất quá, Kế Duyên không có ý định mời hai người ăn mày vào Thanh Diệp Lâu. Năm đó ngài chẳng qua là bề ngoài hơi bẩn một chút, vào quán rượu cũng đã ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta rồi. Hai người bên ngoài kia so với ngài năm đó còn khoa trương hơn nhiều.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch