Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 416: Ngoan ngoãn lưu lại đi (1)

Chương 416: Ngoan ngoãn lưu lại đi (1)

Kế Duyên cảm thấy bản thân làm việc cũng tàm tạm. Tuy rằng Tụ Lý Càn Khôn hiện tại với hắn mà nói, chín thành chín còn mơ hồ, nhưng một phần còn lại hết sức tinh tế tỉ mỉ. Chính như giờ phút này, lấy đi một đám tạp vật, dù chỉ là mực nước trên nghiên, cũng không nhiễm vào tay áo dù chỉ một chút. Trong mắt người ngoài, thật không có chút khói lửa trần tục nào.

Nói cho cùng, tâm cảnh của Kế Duyên bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Nhưng nếu như không ảnh hưởng toàn cục, vẫn có lựa chọn, thì thuật pháp vẫn nên đẹp mắt một chút thì càng tốt hơn.

Khi Kế Duyên lấy đi bút mực giấy nghiên trên bàn, bên phía phòng bếp đúng lúc truyền đến tiếng nước sôi "Phốc phốc phốc phốc...". Trong Cư An Tiểu Các tĩnh lặng, tiếng động này không chỉ vang vọng trong tai Kế Duyên, mà còn trong tai lão ăn mày và tiểu ăn mày.

"Ừm, vừa vặn nước sôi rồi."

Kế Duyên đi về phía phòng bếp. Trong nồi nước sôi rồi, củi hắn thêm vào lò lúc trước vừa vặn cháy đến lúc này.

Nhấc ấm trà lên từ cái bàn nhỏ bên cạnh bếp lò, lại mở hộp gỗ bên cạnh, lấy một chút lá trà bỏ vào. Sau đó xốc nắp nồi, dùng muỗng gỗ múc nước sôi nóng hổi vào trong bầu.

Từng đợt nhiệt khí tràn ngập trong phòng bếp. Sau một lát, Kế Duyên mới bưng một khay trà ra, bên trên có bốn chén trà, một ấm trà, còn có một bình gốm nhỏ đựng muỗng sứ hẹp dài bên cạnh.

Trong những chuyện vụn vặt của cuộc sống, Kế Duyên càng thích tự mình làm. Như vậy càng thêm yêu thích, có sinh hoạt khí tức, cũng xem như một loại nghi thức. Hoặc có thể nói, nó nhắc nhở bản thân rằng, hắn cũng giống như những người dân bình thường làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.

"Kế tiên sinh còn thích tự mình lên lò nấu nước pha trà?"

Lão ăn mày kỳ thật rất thưởng thức những hành động này của Kế Duyên, thậm chí không thể coi là dạo chơi nhân gian, mà là một loại thái độ. Vừa vặn nhờ đó mà xua tan đi sự xấu hổ khi tiểu ăn mày nhìn trộm trước đó.

Nghe lão ăn mày đổi chủ đề, Kế Duyên cũng vui vẻ, cười đáp:

"Kế mỗ cảm thấy, nếu có điều kiện này, dùng củi cành nhà bếp đun nước pha trà còn tốt hơn uống mấy thứ tiệc trà xã giao."

"Lỗ gia gia, là như vậy sao?"

Tiểu ăn mày ngây thơ hỏi lão ăn mày. Người sau nhỏ giọng trả lời:

"Ngươi tin lời hắn nói xằng bậy!"

Lúc đầu lão ăn mày muốn nói đừng tin Kế Duyên nói mò, nhưng vẫn nên tránh một vài từ ngữ thì tốt hơn.

Đặt đồ uống trà xuống bàn đá, Kế Duyên lần thứ hai đưa tay mời:

"Hai vị mời ngồi."

Lão ăn mày thấy Kế Duyên thật không hề giận Tiểu Du, trên mặt lần thứ hai khôi phục vẻ tươi cười, kéo tiểu ăn mày đến ngồi xuống cạnh bàn đá.

"Chậc chậc chậc... Uống trà do Kế tiên sinh tự mình pha, trên đời này không có nhiều người có phúc phận này đâu. Lão khiếu hóa tử phải hảo hảo nếm thử."

"Không phải tiên trà gì đâu."

Kế Duyên liếc mắt nhìn hắn, sau đó thuần thục úp chén trà xuống bàn, nhấc ấm trà rót cho mình và hai tên ăn mày một chén. Sau đó không lập tức đậy nắp chén trà, mà mở bình gốm nhỏ trên khay trà, dùng muỗng sứ nhẹ nhàng múc một muỗng bên trong.

Muỗng sứ kéo ra một sợi tơ óng ánh, tay cầm muỗng nhẹ nhàng ước lượng, cắt đứt tơ mỏng, mang theo một luồng mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa đến trên chén trà của Tiểu Du. Sau đó muỗng sứ xoay chuyển, mấy giọt mật ong trong sáng rơi vào chén trà.

Lúc này nhiệt độ nước vừa vặn. Kế Duyên đậy nắp chén trà, đưa cho tiểu ăn mày:

"Nhẹ nhàng lắc một chút rồi uống, hương vị rất tốt."

Sau đó Kế Duyên làm theo, lần thứ hai thêm vào chén trà của mình và lão ăn mày một muỗng nhỏ mật ong.

Trong quá trình này, hai tên ăn mày đều liên tục ngửi hương vị. Dù Kế đại tiên sinh ngoài miệng nói không phải tiên trà gì, nhưng thêm mật ong vào, lập tức biến hóa mục nát thành thần kỳ, cảm giác trong chén trà đều nổi lên một luồng khí tức đặc thù.

Hai tên ăn mày đều nhịn không được, nâng chén trà lên lắc lư, xốc nắp thổi hai cái rồi nhấm một ngụm.

"Thật thơm, thật ngọt! Thật ngon!"

"Chậc chậc chậc... Không sai không sai, Kế tiên sinh thật biết hưởng thụ!"

Phản ứng của tiểu ăn mày và lão ăn mày không nằm ngoài dự liệu. Người trước vừa uống một ngụm liền tò mò nhìn chằm chằm vào bình gốm nhỏ trên khay trà, hắn biết chắc vật này có tác dụng hơn cả lá trà.

"Kế tiên sinh, bình này của ngài là cái gì vậy? Trong sáng trong sáng, không giống như mầm nước chè."

"Đứa nhỏ ngốc, cái này gọi là mật ong, không phải dân thường dùng đâu. Mật ong của Kế tiên sinh..."

Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn đàn ong mật đang bận rộn giữa những cành táo hoa:

"Hoàng đế lão tử chưa chắc đã nếm được, không đúng, là khẳng định không nếm được."

Mật ong trà này xác thực xứng đáng với lời khoa trương của lão ăn mày. Nhưng Kế Duyên không muốn nghe lão ăn mày nói nhăng nói cuội. Mấy lần trước hắn chủ động tìm lão ăn mày, đối phương kéo tới kéo đi không nói chính đề thì thôi đi, lần này lại tới nhà tìm hắn, ngoài việc muốn trả nhân tình, cũng không thể vẫn là nói xằng bậy được.

Hiếm khi gặp được một cao nhân đạo diệu chân chính, lý lẽ đạo pháp hẳn là còn hơn cả lão Long, Kế Duyên cũng muốn nói chuyện cho phải.

"Lỗ lão tiên sinh đã đến Ngọc Hoài Sơn rồi, chắc hẳn cũng biết chuyện chúng ta chuẩn bị trước mắt?"

"Ừm!"

Lão ăn mày cũng hiếm khi nghiêm túc, đặt chén trà xuống:

"Tuy tu sĩ Ngọc Hoài có chút che giấu lão khiếu hóa tử, nhưng nhờ vào đạo hạnh tầm thường của ta và mối quan hệ với Kế tiên sinh, đối ta ít nhiều vẫn tính rộng rãi."

"Kế tiên sinh, lão khiếu hóa tử ta mạo muội hỏi một chút, ngài và Long Quân Thông Thiên Giang dường như không coi trọng cục thế Vân Châu. Nhưng bản lĩnh của những ông râu dài của Thiên Cơ Các, lão khiếu hóa tử vẫn hiểu rõ một chút, tuyệt không phải hạng người hư danh. Quẻ tượng kia mấy năm trước không phải quẻ này."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch