Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 424: Vô cùng yên tĩnh (1)

Chương 424: Vô cùng yên tĩnh (1)

Thật lòng mà nói, ban đầu Kế Duyên không hề cho rằng Lục Thừa Phong chỉ vì đến Âm Ti nhìn qua song thân đã khuất mà có thể dẫn đến biến hóa lớn đến nhường vậy.

Bởi theo Kế Duyên thấy, Lục Thừa Phong trước kia dù nho nhã lễ độ, đối nhân xử thế cũng coi như khéo léo, song suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường. Kế Duyên sẽ không vì những thành tựu giang hồ mà Lục Thừa Phong có được trước đó mà coi trọng, cũng không vì Lục Thừa Phong bị hiện thực tàn khốc vùi dập mà xem thường, chỉ là đáp lại chút đồng tình cùng lo lắng đối với cố nhân mà thôi.

Nhưng lòng người khó đoán nhất, dù là biến chuyển tốt hay xấu cũng đều vậy. Từ khi trở về từ Đức Thắng Phủ Âm Ti, Lục Thừa Phong đã không còn là người bình thường nữa.

Kế Duyên cảm nhận rõ ràng được, Lục đại hiệp đã trở thành một cường giả, một cường giả mà ngay cả Kế Duyên, kẻ mà trong mắt thường nhân là tiên thần, cũng phải thừa nhận. Được thôi, có lẽ những người tu hành khác không thừa nhận, nhưng Kế Duyên hắn đây tuyệt đối công nhận loại cường giả này.

Từ cửa sân xoay người, Kế Duyên khép chặt cửa viện, nhìn vào trong, cành lá cây táo lớn vẫn chập chờn theo gió nhẹ, tuy động mà lại càng làm nổi bật vẻ yên tĩnh.

"Xem ra ngươi cũng nhận ra?"

Việc cây táo lớn này tỏ thái độ không phải do Kế Duyên sai khiến, mà là chính nó tự nguyện.

"Vù vù..."

Thanh Đằng Kiếm vẫn luôn dựa nghiêng dưới gốc táo cũng phát ra tiếng khẽ, tựa hồ muốn tỏ rõ sự tồn tại của mình, chỉ bằng nửa câu nói của Kế Duyên liền hiểu được chủ nhân đang nghĩ gì.

"Ừ, ta biết rồi, ngươi cũng nhận."

Kế Duyên cười nói một câu, trở lại trước bàn, nhặt lên ngọc giản tiếp tục đọc, trong lòng cũng có chút suy tư đặc biệt về việc Lục Thừa Phong đột nhiên đến thăm.

Có câu nói "từ nơi sâu xa đều có định số", Kế Duyên cho rằng đây tuyệt không phải thuần túy là thuyết vận mệnh, mà hẳn là quy luật tự nhiên của vạn vật, cũng chính là Đạo Pháp Tự Nhiên. Hoặc cũng có thể hiểu rằng, trong tình huống có nhân quả liên lụy, sự vật cũng sẽ có ảnh hưởng tương ứng.

Lúc này, yêu vật Lục Sơn Quân đang đứng ở bước ngoặt lớn của yêu sinh, thời khắc thoát thai hoán cốt. Lấy việc nó tương tự Long Giao mà suy đoán, nhanh thì ba năm năm, chậm thì không quá mười năm, Mãnh Hổ Tinh ngày xưa sẽ hoàn toàn lột xác, đến lúc đó việc hóa hình hẳn cũng là chuyện nước chảy thành sông. Dù sao, một số linh yêu trong nước sau khi hóa giao thành công không lâu thì phần lớn có thể hóa hình, thậm chí trước khi tan giao cũng không phải là chuyện hiếm.

Mà đúng lúc này, Lục Thừa Phong lại gặp được bước ngoặt quan trọng của bản thân, thực hiện đột phá, không thể không nói đây cũng là một loại duyên phận kỳ diệu. Nếu truy cứu kỹ càng, việc Lục Sơn Quân và chín người năm xưa lập ước, ngoài tác dụng của Kế Duyên, Lục Thừa Phong không thể nghi ngờ là mối liên kết ban đầu.

Kế Duyên rất hiếu kỳ con mãnh hổ kia sẽ hóa thành cái gì, dù sao hắn tạm thời chưa từng nghe nói qua loại tiền lệ này. Việc biến hóa này tám phần là do thiên 《Tiêu Dao Du》 kia, và càng hiếu kỳ Lục Sơn Quân đến lúc đó sẽ thực hiện lời hứa ra sao.

Xem ra đến giờ, chín hiệp sĩ trẻ tuổi năm xưa kia rất có thể chưa hẳn người nào cũng nhớ rõ ước định với mãnh hổ, ngay cả Lục Thừa Phong vừa đến dường như cũng vậy, ít nhất trước mặt Kế Duyên là không nhắc tới.

Những năm qua, Kế Duyên từng mấy lần đến Ngưu Khuê Sơn cự thạch đài ngắm trăng, dùng ý cảnh diễn đạo chi pháp ngày càng thuần thục, giảng đạo cho Lục Sơn Quân vài lần. Dù Lục Sơn Quân chưa từng đề cập đến ước hẹn năm đó, nhưng Kế Duyên hiểu rõ Lục Sơn Quân hơn xa chín thiếu hiệp năm xưa kia, biết rõ tên đệ tử tiện nghi này coi trọng lời hứa nhất, trong lòng vẫn nhớ kỹ ước hẹn năm đó.

Xem ngọc giản một hồi, Kế Duyên dừng lại. Việc Lục Thừa Phong đến thăm khiến tâm huyết của hắn dâng trào, ngược lại nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Hắn liền lấy tên của bảy người còn lại ngoài Đỗ Hành và Lục Thừa Phong, cùng với cảm giác trong trí nhớ, lên quẻ. Một lát sau, Kế Duyên nhíu mày.

Không biết ngày sinh, thêm vào đã qua nhiều năm như vậy, trong tình huống điều kiện hạn chế, với năng lực bói toán của Kế Duyên, quẻ tượng này thật ra chỉ có thể coi là lập lờ nước đôi, đại khái đoán một phương hướng.

Nhưng dù vậy, vẫn có thể cảm nhận được chút tốt xấu mơ hồ.

"Thôi đi, phần "kinh hỉ" thuộc về Sơn Quân và bọn họ, ta vẫn là không nên nhúng vào."

...

Năm ngày sau, trước cửa nhà Vân Các Lục thị ở Ngọc Xương Huyện, Lục Thừa Phong xuống khỏi một con ngựa lông vàng đốm trắng, phủi bụi trên người, tháo xuống chiếc mũ rộng vành trên đầu, không để ý đến mệt mỏi và bối rối, đi thẳng vào tìm đại ca.

Nửa khắc đồng hồ sau, trong phòng bên cạnh khố phòng phía sau nhà, Lục Thừa Phong gặp được huynh trưởng đang bận rộn.

Vừa thấy Lục Thừa Phong, Lục Thừa Vân đã cau mày nói:

"Mấy ngày nay đi đâu vậy? Sao không để gia phó đi theo? Tình hình Lục gia hai năm nay không tốt, còn cần ta phải nhắc lại sao?"

Lục Thừa Phong không hề cãi lại, chỉ cười cười, lấy ra từ trong ngực một bọc vải cẩn thận, mở ra để lộ một quả táo lớn màu đỏ rực.

"Huynh trưởng, ta mang về cho huynh một quả táo hiếm có, cao nhân tặng cho, tuyệt không phải phàm vật."

Thật ra, Lục Thừa Phong hiểu rõ quả táo này bất phàm. Trên đường trở về, hắn đã nhiều lần thăm dò tỉ mỉ. Bất kể là hơi ấm không hề suy giảm hay ánh lửa thỉnh thoảng xuất hiện vào đêm khuya, đều đủ cho thấy sự thần dị của quả táo này.

"Đây là...? Quả táo? Loại dáng vẻ này, loại thời tiết này?"

Lục Thừa Vân cũng bị quả Hỏa Táo thu hút, tò mò không nhịn được cầm lấy định xem kỹ, nhưng vừa chạm vào, liền cảm thấy có một luồng hỏa lực đang chuyển động trong tay.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch