Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 437: Đến tột cùng là ai (2)

Chương 437: Đến tột cùng là ai (2)

"Vương tiên sinh thường lui tới Đại Tú Lâu, thường cùng các cô nương nào chung chạ?"

"Ách... Tiểu Lan cùng Xuân Phương có phần nhiều... Cũng có khi là Tiểu Nhã..."

"Nga... Thì ra là thế..."

Kế Duyên nhìn gã.

"Mấy vị cô nương kia có điều gì hấp dẫn được ngươi?"

Vương Lập sắc mặt khô khốc, lời nói có chút ấp úng.

"Là... Là... Đều vô cùng ôn nhu... Lại còn, có tài nghệ..."

"Ngươi chẳng phải nói chân tình với Hồng Tú sao?"

Trương Nhụy đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, Vương Lập quanh co chối quanh.

"Này... Này không giống nhau..."

Kế Duyên thở dài, lắc đầu nhìn Vương Lập, cũng là lần đầu tiên Vương Lập thấy rõ đôi mắt biếc của Kế Duyên trong đêm nay.

"Vương tiên sinh, đó không gọi là chân tình ái mộ, thực sắc tính dã, ngươi, bất quá chỉ là háo sắc mà thôi..."

"Xuy..."

Trương Nhụy nhịn không được bật cười thành tiếng, Vương Lập ngây ngốc một hồi, xấu hổ đến không còn mặt mũi, vội vàng uống trà.

Thời gian trôi qua hơn một khắc, bên ngoài thuyền đạo mới vang lên tiếng bước chân, tú bà vội vàng mở cửa, thanh âm ân cần không kịp chờ đợi truyền vào.

"Ai u, để hai vị đợi lâu, Hồng Tú cô nương đang trang điểm lại dung nhan, lập tức sẽ đến... Ách..."

Tú bà bước vào giữa phòng, thấy có đến ba chén trà, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nguyên cớ, cũng không hỏi nhiều, liền ngồi xuống cạnh bàn trà.

"Hồng Tú cô nương muốn biểu hiện sự tôn trọng, trước khi gặp khách tất phải trang điểm lại dung nhan, nghe nói tiên sinh mộ danh tìm đến, Hồng Tú cô nương cũng rất mong chờ, ừm, đương nhiên, tài hoa của Vương tiên sinh chúng ta đã sớm biết..."

Kế Duyên không đáp lời, cầm một chén trà đặt xuống, tự tay rót cho tú bà một chén trà nóng.

Hành động này không những không khiến tú bà cảm thấy Kế Duyên hạ thấp thân phận, ngược lại khiến ả ta thụ sủng nhược kinh.

"Đa tạ tiên sinh!"

Kế Duyên chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục lật xem trang sách, nhưng ngay lúc này, động tác trên tay bỗng khựng lại.

"Ừm?"

"Kế tiên sinh, sao vậy?"

"Đại tiên sinh, có chuyện gì?"

Trương Nhụy cùng tú bà gần như đồng thời hỏi Kế Duyên, Kế Duyên nhíu mày lắc đầu, nhìn về phía tú bà.

"Hồng Tú cô nương đang trang điểm?"

"Đúng, đúng vậy!"

Lúc này tú bà mới thấy rõ đôi mắt của Kế Duyên, hé mở ra là một đôi mắt biếc, lại không hề có chút vẩn đục nào, trong sáng oánh nhuận, như giếng cổ không gợn sóng.

"Tiên sinh có gì chỉ giáo?"

Tú bà vô ý thức hỏi một câu.

"Không có gì!"

Kế Duyên cười cười, lại lật sách đọc, vừa rồi, cỗ yêu khí đặc thù kia, vậy mà lại nhanh chóng phai nhạt, đến bây giờ, đã trở nên như có như không, gần như không thể cảm nhận được.

Phải biết, thính giác, khứu giác và thị giác của Kế Duyên đều xuất chúng đến biến thái, có thể nhận ra nhân gian sắc, cũng ngửi ra trần khí, ở khoảng cách gần như vậy, trước mặt hắn lại xuất hiện biến hóa này, cũng có thể coi là lần đầu gặp phải.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một luồng hương thơm tươi mát đặc biệt cũng bay vào phòng, một đôi tay trắng nõn đẩy cửa, khi cửa mở đến một phần ba thì khẽ dừng lại.

"Tiểu nữ Đoạn Mộc Uyển, bái kiến hai vị tiên sinh, mụ mụ, nữ nhi đến muộn!"

Hồng Tú cô nương bước vào phòng, hướng mọi người thi lễ, chậm rãi đi đến bên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn Kế Duyên và Vương Lập, Trương Nhụy ở ngay cạnh Kế Duyên, nhưng Hồng Tú dường như không nhìn thấy nàng.

"Vậy các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước?"

Tú bà cười ha hả hỏi, thấy Kế Duyên gật đầu mới hướng cửa đi đến.

"Mụ mụ đi thong thả!"

Hồng Tú còn ngoan ngoãn nói với tú bà một câu, tú bà gật đầu, vụng trộm liếc mắt ra hiệu cho nàng, bảo nàng cẩn thận hầu hạ.

Cánh cửa khép lại, Hồng Tú cô nương đã rót thêm trà cho Kế Duyên và Vương Lập.

"Hai vị tiên sinh, vừa rồi trước khi tiểu nữ đến, kể cả mụ mụ cũng chỉ có ba người, vì sao lại có bốn chén trà? Chẳng lẽ là để dành cho tiểu nữ?"

Hồng Tú chỉ vào chỗ trống bên cạnh Kế Duyên, nghi hoặc hỏi.

"Không hổ là Hồng Tú cô nương, tâm lý tố chất thật tốt."

Kế Duyên thản nhiên nói, đôi mắt biếc nhìn thẳng vào đôi mắt nghi hoặc của Hồng Tú, ngay cả vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt nàng cũng vô cùng tự nhiên.

Đôi mắt biếc của Kế Duyên mở to, lặng lẽ nhìn Hồng Tú.

"Cô nương, ngươi trang điểm thật khéo!"

Hồng Tú nghi hoặc sờ lên mặt mình.

"Tiên sinh quá khen rồi... Chúng ta là nữ nhi phong trần, nào có tài nghệ gì, vẫn chỉ là nhờ nhan sắc..."

Kế Duyên khẽ gật đầu, cầm ấm trà, rót cho nàng một chén trà, nàng ta cảm ơn, lấy tay áo che chén mà uống.

"Tiêu gia công tử quen biết ngươi như thế nào? Vì sao ngươi lại giúp hắn tráo long tráo phượng?"

Tay Hồng Tú khẽ run lên, sau khi uống trà xuống chén, nàng kinh hỉ nói.

"Tiên sinh quen biết Tiêu công tử, hắn đã lâu không đến thăm Uyển Nhi nữa rồi, tuy nói kinh thành đường xa, nhưng..."

"Hồng Tú cô nương, Kế mỗ có từng nói là Tiêu công tử ở kinh thành sao?"

Kế Duyên cười lạnh một tiếng, khiến nàng ta khựng lại.

"Bởi vì Hồng Tú quen biết một vị Tiêu công tử, nên tưởng rằng tiên sinh nói đến chính là hắn..."

"A a a a a..."

Kế Duyên bỗng nhiên bật cười.

"Kế mỗ từng nghe bằng hữu nói, thế gian hiểu được thuật dịch dung, phượng mao lân giác, trong biến hóa chi đạo, luôn dẫn đầu, thần dị nơi có phần đáng để suy ngẫm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên xuất chúng."

Hồng Tú nắm chặt chén trà, tùy ý liếc nhìn Trương Nhụy, sau đó lộ vẻ lạnh lùng nhìn Kế Duyên.

"Ngươi, đến tột cùng là ai!"



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch