Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 451: Chính Thần cùng Yêu Tà khác nhau (1)

Chương 451: Chính Thần cùng Yêu Tà khác nhau (1)

Ban đầu, nếu như trong tình huống bình thường nghe được cái tên "Ứng Nhược Ly", Tiêu Lăng cùng Đoạn Mộc Uyển khẳng định sẽ không kịp phản ứng.

Thế nhưng vừa rồi nhắc tới Thông Thiên Giang Ứng nương nương, đã thấy nữ tử này phản ứng lớn như vậy, giờ phút này lại thể hiện ra loại thần dị biến hóa này, tăng thêm họ Ứng, khiến Tiêu Lăng cùng Đoạn Mộc Uyển trong đầu tự nhiên lóe lên một ý niệm: "Chẳng lẽ là Giang Thần nương nương?"

Nhất là nữ tử trước mắt chẳng những khí thế phi phàm, mọi thứ bên ngoài cũng càng tiếp cận hình dung về Giang Thần nương nương, lại thêm một chút thần tính.

"Ngài, là Giang Thần nương nương?"

Tiêu Lăng nói chuyện cung kính hơn trước không chỉ một bậc. Trước kia dù đã hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ngạo khí, nhưng đối mặt Long Nữ, cảm giác áp bách cường đại, uy nghiêm nghiền ép khiến y không thể nào chống lại.

Long Nữ đạm mạc nhìn Tiêu Lăng.

"Cũng coi như có chút nhãn lực. Bất quá, ngươi biết rõ phù lục tà dị còn thu nhận nuôi dưỡng, lại còn nghi ngờ điều kiện tiên quyết của đối phương, còn tuyên dương là Giang Thần giúp ngươi, xem ra cũng là hạng người tâm thuật bất chính. Thu ngươi mười năm nguyên khí, xem như trừng phạt nhỏ!"

Long Nữ chỉ giơ tay vạch một cái, trên thân Tiêu Lăng liền hiện ra từng hạt điểm sáng màu trắng, sau đó nhao nhao hội tụ vào lòng bàn tay Long Nữ.

Cùng lúc đó, Tiêu Lăng tựa như mất hết sức lực toàn thân, chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống. Quá trình này thân thể không ngừng mất nhiệt, lại hồn thân nhói nhói vô cùng. Loại thống khổ này xâm nhập linh hồn, căn bản không cách nào chịu đựng, hết lần này tới lần khác khóc không ra, kêu không được.

"Tiêu lang!"

Bên cạnh, Đoạn Mộc Uyển muốn nâng Tiêu Lăng đang đổ xuống, nhưng sức lực quá nhỏ, căn bản không giữ được, chỉ có thể cùng y mất thăng bằng.

"Bịch..."

Tiêu Lăng ngã sấp xuống đất, sắc mặt tái nhợt chuyển sang xanh, thân thể băng giá như băng, còn không ngừng run rẩy.

"Tiêu lang! Tiêu lang! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!"

Đoạn Mộc Uyển kinh hoảng đến cực điểm, lay lay Tiêu Lăng nhưng không nhận được đáp lời, chỉ có thể ôm lấy y, cố gắng giữ ấm.

"Ngươi đừng làm ta sợ! Tiêu lang, ngươi nói chuyện đi!"

La lên vài câu, Đoạn Mộc Uyển như đột nhiên ý thức được điều gì, chuyển thân quỳ gối trước mặt Long Nữ, không ngừng dập đầu.

"Giang Thần nương nương! Ta biết chúng ta sai rồi, cũng biết chúng ta lầm tin yêu tà, dùng những thứ không nên dùng. Chuyện này bắt nguồn từ ta, sai cũng là cùng nhau phạm phải. Ta không cầu ngài buông tha Tiêu lang, chỉ hy vọng có thể cùng gánh chịu, có thể chia sẻ cho y một nửa thống khổ!"

Đầu nữ tử đập xuống sàn gỗ lầu hai, phát ra những tiếng "bịch" "bịch" rung động, trán sưng lên. Một bên, Tiêu Lăng dù thống khổ đến không thể động đậy, vẫn cắn răng, kiệt lực muốn đưa tay nắm lấy Đoạn Mộc Uyển.

Long Nữ nhìn tình cảnh hai người, nhíu mày, không nói gì, mà nghiêng đầu nhìn về phía Kế Duyên và Long Tử phía sau.

Kế Duyên nhìn tình trạng Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển, nhìn lại phản ứng của Long Nữ, trong lòng cơ bản hiểu rõ.

"Được rồi, Giang Thần nương nương xin bớt giận. Lời Đoàn cô nương nói cũng không phải không có lý, hãy xét xử lý đi."

Như thể chỉ chờ đợi một câu nói này, Long Nữ chuyển thân hướng phía Kế Duyên khẽ khom người, sau đó lại mặt hướng Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển. Ý niệm vừa động, đầu Đoạn Mộc Uyển liền không còn đập được nữa.

"Ngươi, Tiêu Lăng, cũng là hảo vận, có Kế thúc thúc thay các ngươi nói một câu, mà hai người các ngươi cũng coi như có chút chân tình..."

Ứng Nhược Ly tinh tế nhìn Đoạn Mộc Uyển.

"Nếu như thế, ta liền thành toàn cho ngươi!"

Tiêu Lăng toàn thân lạnh lẽo, môi tím tái, chỉ có thể không ngừng thở dốc, muốn nắm lấy Đoạn Mộc Uyển.

Long Nữ liếc nhìn y, lần thứ hai bày tay phải, từng hạt điểm sáng màu trắng bay trở về thân thể Tiêu Lăng đang tê liệt ngã xuống, đồng thời, trên thân Đoạn Mộc Uyển cũng hiện ra một chút điểm sáng màu trắng, bay vào tay Long Nữ.

Ước chừng sau hai cái hô hấp, hết thảy quang hoa tiêu thất, Long Nữ mới thu tay vào ống tay áo lớn hoa lệ.

Tiêu Lăng cảm giác mình khôi phục thể lực, thân thể tuy có chút suy yếu, nhưng không còn vô lực đến mức không đứng được. Thấy Đoạn Mộc Uyển bên cạnh có chút lay động, y lập tức đứng dậy đỡ lấy.

"Uyển nhi, sao ngươi ngốc vậy! Ngươi là một nữ tử yếu đuối, làm gì phải gánh chịu loại thống khổ này..."

Long Nữ nhìn hai người, hướng phía Kế Duyên và Long Tử khẽ gật đầu, lùi lại một bước, xem như chứng tỏ lúc này bỏ qua, nàng không quan tâm nữa.

Kế Duyên thần sắc khó hiểu nhìn Ứng Nhược Ly vẫn lạnh lùng. Lần đầu tiên nàng xác thực không nương tay, nhưng lần thứ hai cũng không phải thật sự bắt Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển chia năm năm, mà trả lại phần lớn, chỉ từ trên thân Đoạn Mộc Uyển tượng trưng thu lại một phần.

Nếu không, với tố chất thân thể của Đoạn Mộc Uyển, lúc này đã sớm không chịu nổi ngã xuống. Năm năm nguyên dương không thể đơn giản tính là năm năm tuổi thọ.

Thế gian này không có Sinh Tử Bộ. Ngay cả Âm Ti cũng chỉ có thể thấy sổ sách biến hóa khi người sắp chết, không thể tùy tiện sửa đổi thọ nguyên. Mười năm hoặc năm năm nguyên dương, trừ đi là nguyên khí của thân người, là thứ căn bản, niên phân bất quá là cách tính. Nếu như trong lúc điều dưỡng xảy ra ngoài ý muốn, rất dễ dàng bị tà khí nhập thể, sinh ra bệnh nặng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch