Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 454: Hoàng Chi Tướng Mộ, Thử Ngôn Hà Vị (2)

Chương 454: Hoàng Chi Tướng Mộ, Thử Ngôn Hà Vị (2)

Ngoài những điều đó ra, đối với Kế Duyên mà nói, một sự việc đáng nhắc tới chính là thứ tự khoa cử của Doãn Thanh.

Từ độ xuân về, khi hạnh hoa đua nở, kết quả của kỳ thi mùa xuân đã được công bố. Doãn Thanh, người sớm đã thông qua Châu Giải Thí để có được tư cách tham gia khảo thí, cũng tham gia thi Hội, thi Đình.

Thành tích của y không cao, căn bản không thể chạm đến ba vị trí đầu của Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Tuy nhiên, kỳ thực cũng không quá tệ, chỉ nằm ở nhị giáp phía sau. Chẳng qua bởi vì phụ thân Doãn Triệu Tiên quá mức chói mắt, thành tích của Doãn Thanh ngược lại bị người đời chê bai.

Việc này thật sự rất thú vị. Những người khác thì Kế Duyên không dám chắc, nhưng tài học của Doãn Thanh, hắn vẫn hiểu rõ một chút.

Nếu nói vị trí Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, đúng là cần một chút vận khí, không chiếm được cũng là chuyện thường. Nhưng thi Đình ba vị trí đầu, Doãn Thanh vẫn có năng lực tranh một chuyến, hơn nữa cơ hội không hề nhỏ.

Thế nhưng, thành tích của Doãn Thanh lại chỉ xuất hiện ở cuối nhị giáp, miễn cưỡng không rớt xuống tam giáp. Điều này thật đáng để suy ngẫm.

Việc ngầm thao tác tự nhiên là không thể nào. Cho dù Doãn Triệu Tiên hiện nay đắc tội với không ít người, nhưng chưa ai dám làm như vậy. Chỉ có thể nói, "Tiểu Doãn Thanh" kia đang cố ý giấu dốt.

Kế Duyên thậm chí có thể đoán được suy nghĩ của Doãn Thanh. Y chỉ cần thỏa mãn yêu cầu làm quan là được, sau đó vận dụng một chút quan hệ để đến một chức vị vừa vặn, có thể phát huy tác dụng nhưng tạm thời không cần quá chói mắt.

Cũng giống như rất nhiều người kính trọng Doãn Triệu Tiên, rất nhiều người kiêng kỵ Doãn Triệu Tiên. Tuy Doãn Triệu Tiên là một năng thần tài tình xuất chúng, nhưng thực chất bên trong lại mang nhiều khí chất của một văn nhân. Tâm tư linh lung của Doãn Thanh mới là người đáng chú ý hơn, chỉ là ngoài những người thân cận ra, có ai rõ ràng điểm này?

Vào một ngày nọ, Doãn Triệu Tiên, người đã lo lắng hết lòng cho Uyển Châu nhiều năm, được triệu hồi về kinh thành để báo cáo công tác.

Tất cả đại quan trong triều, bao gồm cả Doãn Triệu Tiên, đều hiểu rõ. Thánh Thượng hiện tại, đã ngày giờ không còn nhiều.

Dù sao, bất luận là người kính trọng Doãn Triệu Tiên hay người kiêng kỵ, thậm chí ghi hận Doãn Triệu Tiên, cả triều văn võ vương công quý tộc, hễ là người trong triều đều hết sức rõ ràng, Doãn Triệu Tiên là năng thần của Đại Trinh, là hiền thần, càng là trung thần.

Trong triều những năm gần đây, người người cảm thấy bất an, người thực sự được Nguyên Đức Đế tín nhiệm và cực kỳ sủng ái, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một người chính là Doãn Triệu Tiên, nửa người còn lại chính là Thái Thường Sử Ngôn Thường, người đã mấy lần giúp Hoàng Đế tìm được tiên duyên.

Lần này, Uyển Châu Tri Châu Doãn Triệu Tiên vội vã lên đường vào kinh thành, mang nhiều hơn một ý nghĩa tượng trưng.

Giờ phút này, sâu trong hoàng cung, bên ngoài nơi thiên tử đang ngủ, một tên lão thái giám bước những bước nhỏ vào tẩm cung, đến bên giường thiên tử, khom người hướng phía tấm trướng thấp giọng nói.

"Bệ hạ, Uyển Châu Tri Châu Doãn Triệu Tiên đã vào kinh, người đang ở ngoài cung chờ đợi."

"Doãn, Doãn ái khanh tới rồi sao? Đã bao lâu rồi?"

Lão thái giám hầu hạ thiên tử đã lâu, biết rõ điều y hỏi là gì.

"Bẩm bệ hạ, từ khi chiếu lệnh ban ra đến nay cũng đã hơn một tháng. Vân Ba Phủ ở Uyển Châu cách kinh thành đường xá xa xôi, Doãn đại nhân không hổ là trụ cột trung quân ái quốc, mười mấy ngày công phu ngày đêm kiêm trình, chạy chết không biết bao nhiêu thớt ngựa tốt..."

"Ôi... Được rồi được rồi... Tuyên hắn tiến vào."

"Tuân chỉ!"

Trong tẩm cung hiện tại cấm kỵ cao giọng ồn ào, lão thái giám lui ra phía sau không lâu, liền dẫn Doãn Triệu Tiên phong trần mệt mỏi đến bên giường.

"Uyển Châu Tri Châu Doãn Triệu Tiên, bái kiến bệ hạ!"

Doãn Triệu Tiên chấp tay làm lễ.

"Doãn ái khanh... Đến gần chút, để trẫm nhìn xem ngươi..."

Doãn Triệu Tiên nhìn lão thái giám bên cạnh, cũng không do dự, tiến lên năm bước quỳ một gối xuống, để mặt mình thấp hơn giường một chút. Lão thái giám liền đến bên long sàng kéo tấm trướng ra một chút.

Giờ phút này, lão Hoàng Đế mặt gầy sắc bệch, khiến Doãn Triệu Tiên hơi sững sờ. Y nhiều năm không vào kinh, ấn tượng về lão Hoàng Đế vẫn còn từ thời y đỗ Trạng Nguyên, không ngờ hôm nay đã như hai người khác.

Bất quá, sự ngây người này chỉ là thoáng qua, Doãn Triệu Tiên vội vàng cúi đầu hành lễ.

"Bệ hạ!"

Trong mắt lão Hoàng Đế, khi nhìn thấy Doãn Triệu Tiên, lại có một cảm thụ hoàn toàn khác biệt so với khi nhìn thấy những đại thần khác. Phảng phất toàn thân Doãn Triệu Tiên đều sáng ngời hơn một chút, so sánh với nhau, những vị trí khác trong tẩm cung lại hiện ra một loại ảo giác tối tăm.

"Doãn ái khanh, trẫm từng nghe qua tin đồn, từ phố phường, từ sĩ tử... Không ít, không ít người đồn đại ái khanh ngươi, thân có Hạo Nhiên Chính Khí, chính là, chính là thiên cổ xã tắc chi thần..."

"Thần không dám đảm đương đánh giá này!"

Lão Hoàng Đế cười cười, với sự giúp đỡ của mấy tên thái giám, y được nâng lên và đệm thêm gối đầu, ngồi dậy trên giường.

"Ban thưởng ghế ngồi."

"Tuân chỉ!"

Thái giám chuyển đến một chiếc ghế thấp, Doãn Triệu Tiên tạ ơn rồi cũng thản nhiên ngồi xuống.

"Ôi chao... Nguyên bản trẫm cũng cho là, cho là lời đồn đại từ phố phường... Nhưng hôm nay nhìn thấy ái khanh... Ngược lại có mấy phần tin!"

"Vi thần sợ hãi!"

"Ha ha ha... Người khác là thật sợ hãi, còn ngươi lại không phải!"

Lần này Doãn Triệu Tiên thực sự hoảng hốt, vội vàng hành lễ.

"Thần không dám!"

Lão Hoàng Đế khoát tay áo.

"Các quan lớn ở Tam Tỉnh Lục Bộ, một số người, trẫm đã đều gặp riêng. Ngươi Doãn Triệu Tiên chỉ là một Tri Châu, nhưng trong triều, không ai dám coi nhẹ ngươi. Trẫm vốn định nói chuyện khác, nhưng đột nhiên cảm thấy nên hỏi ngươi một vấn đề..."

Doãn Triệu Tiên lập tức hành lễ.

"Hoàng Thượng cứ hỏi, thần biết gì sẽ nói hết!"

Lão Hoàng Đế khẽ gật đầu, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại.

"Doãn Triệu Tiên, ngươi cho rằng, Tấn Vương và Ngô Vương, ai có thể gánh vác trọng trách?"

Tên lão thái giám đang bưng nước trà tới bên cạnh cũng giật mình, suýt chút nữa làm rơi cả khay trà.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch