Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 495: Lấy Lực Phá Lực (2)

Chương 495: Lấy Lực Phá Lực (2)

Bên ngoài đống lửa bập bùng, bên trong nhà cũng có một đống lửa ấm áp, hạc giấy lơ lửng ngay giữa xà nhà, khéo léo tránh đi nhiệt khí bốc lên.

Tuy hạc giấy chưa khai mở linh trí rõ rệt, song bản năng xu cát tị hung lại vô cùng mạnh mẽ. Đôi khi, nó có thể cảm nhận được những vật vô cùng nhỏ bé, dị thường mẫn cảm với những khí tức đặc thù.

Ngày trước, Đỗ Trường Sinh sử dụng người giấy phù triệu hoán lực sĩ phiên bản thấp. Khoảnh khắc lực sĩ từ lá bùa biến hóa hiện thân, sinh ra một loại biến hóa kỳ lạ huyền ảo. Chính hạc giấy đã cảm nhận được sự khác thường đó, dẫn dắt Kế Duyên tìm đến.

Kế Duyên lưu lại hạc giấy, cũng là một biện pháp phòng ngừa vạn nhất. Dẫu sao, phàm nhân thường phản ứng chậm chạp, thiếu khả năng phát giác nguy cơ từ sớm.

Giờ phút này, hạc giấy không chỉ chăm chú nhìn vào lá bùa vàng trong tay Hoàng Chi Tiên, mà còn quan sát mọi động tác của đám người bên dưới.

Có võ giả hơ khô áo khoác, liền nhờ đồng bạn che chắn, cởi áo lót khoác lên, rồi lại hơ khô y phục khác. Bên kia, tiểu nữ hài nhúng bánh khô vào nước ấm rồi gặm nhấm. Một nam tử nọ thì gồng mình chịu đựng, chầm chậm xả ra một tiếng động, lại vờ như không có gì xảy ra…

Hết thảy những cảnh tượng đó, hạc giấy đều không hiểu rõ, thậm chí nhiều thứ còn không có khái niệm. Nó chỉ đơn thuần nhìn thấy mà thôi. Đặc biệt là gã nam tử đánh rắm kia, hành động kia trong mắt hạc giấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nó vẫn quan sát vô cùng nghiêm túc.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến một khí tức khiến hạc giấy bất an. Nó bản năng tìm kiếm thân ảnh Kế Duyên, nhưng chủ nhân không ở nơi này. Sau đó, hạc giấy liền nhìn chằm chằm Hoàng Chi Tiên, hoặc chính xác hơn là nhìn vào lá bùa vàng trong tay đối phương.

Chẳng bao lâu sau, hai con ngựa bên ngoài cũng bắt đầu táo động.

"Hí hí hí hí… Hí hí hí hí…"

"Tê tê… Phốc lỗ lỗ…" "Pặc pặc… Pặc pặc pặc pặc…"

Đây là hai con lão mã đã có tuổi, gầy gò song rất có linh tính. Chúng xao động dậm chân, hí vang không ngừng, bạo táo muốn thoát khỏi dây cương trói buộc.

Nghe thấy động tĩnh của ngựa, mấy người Hàn Minh vô cùng để ý. Ngựa là tài sản trọng yếu của bọn hắn.

"Ngựa của chúng ta, phải ra ngoài xem thế nào, vạn nhất chạy mất thì sao?"

"Đúng đúng đúng, ra xem một chút!"

Hàn Minh và một thanh niên trai tráng đứng dậy. Hoàng Chi Tiên nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, lại thấy hai người kia đều là phàm nhân không biết võ công, liền đứng lên nói:

"Ta đi xem giúp các ngươi."

Thấy Hoàng Chi Tiên muốn ra ngoài, hạc giấy trên xà nhà liền vỗ cánh bay xuống, vụt một cái bay đến trước mặt Hoàng Chi Tiên. Hoàng Chi Tiên chỉ cảm thấy trước mắt có vật gì đó xẹt qua, còn chưa kịp nhìn rõ, liền cảm thấy ngón tay đau xót.

"Hí… A…"

Ngón tay cái tay trái của Hoàng Chi Tiên trực tiếp bị mổ thủng một lỗ nhỏ. Đau đớn khiến hắn buông lỏng tay, lá bùa vàng cũng theo đó trượt xuống.

"Có con chim biết cắn người…" "Trốn trong phòng tránh mưa?"

"Không đúng, là chim giấy!"

"Nó, tự nó biết bay?"

Hoàng Chi Tiên thấy rõ tình hình, kinh ngạc lên tiếng. Mọi người xung quanh đều vô ý thức đứng dậy.

Bất quá, một con chim giấy bay qua bay lại trước cửa, dù khiến người cảnh giác, nhưng còn chưa đến mức e ngại. Mọi người đều hiếu kỳ nhìn theo.

Hạc giấy vỗ cánh bay đến bên lá bùa trên mặt đất, một cánh phe phẩy lên xuống, chạm vào lá bùa vàng.

Lúc này, một số người mới giật mình phát hiện, lá bùa vàng đang tản ra từng đợt huỳnh quang màu vàng nhạt, tựa như sợi khói thô.

Hoàng Chi Tiên nhìn vết thương trên ngón tay mình, rồi lại nhìn lá bùa vàng đã dính máu trên mặt đất.

Hạc giấy quay đầu nhìn ra bên ngoài, lần thứ hai đổi góc độ, bay đến một bên lá bùa vàng, vẫn dùng cánh chạm vào lá bùa.

Lần này, Hoàng Chi Tiên minh bạch ý tứ của nó. Hắn nhìn ra bên ngoài, nhíu mày do dự một chút, rồi thử nghiệm gọi một tiếng:

"Lực sĩ giá đáo."

Xoát ~

Lá bùa bỗng nhiên hóa thành một trận khói mù lượn lờ huỳnh quang màu vàng, một thân ảnh hùng tráng dị thường hiển hiện trong đó. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khói mù tan đi.

Tại chỗ xuất hiện một Thần Nhân khôi ngô phi thường. Thân cao vượt quá mười trượng, toàn thân mặc kim khôi kim giáp, sắc mặt đỏ như hồng ngọc, râu tóc như cương châm. Khăn vàng lơ lửng trước và sau người, sợi thô cũng rõ rệt một loại cảm giác huyền bí.

Hoàng Chi Tiên vốn đã là một tráng hán, nhưng đứng trước Kim Giáp Lực Sĩ, phảng phất như một đứa trẻ choai choai.

Kim Giáp Lực Sĩ cúi đầu nhìn Hoàng Chi Tiên, sau đó lại nhìn về phía hạc giấy một bên.

Trầm mặc hai nhịp thở, Kim Giáp Lực Sĩ nghiêng người chuyển động một góc độ, mặt hướng về hạc giấy đang bay lượn trên không trung, cung kính chắp tay thi lễ.

"Tôn thượng!"

Cung kính hành lễ xong, Kim Giáp Lực Sĩ chuyển hướng ra cửa, cúi đầu tránh khung cửa, sải bước ra ngoài.

Đám người trong phòng có chút không thể tin vào mắt mình, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm Kim Giáp Thần Nhân.

Thấy Kim Giáp Thần Nhân đi ra bên ngoài, thân thể khom xuống, tay trái phía trước mở ra, tay phải nắm quyền giương lên. Sợi thô màu vàng lơ lửng trước và sau người phất động.

Trong tiếng xé gió rít gào, nắm đấm của Kim Giáp Lực Sĩ oanh ra như đạn pháo, trực tiếp đánh về phía mặt đất phía trước.

"Ô…" "Oanh…"

Mặt đất bị xé toạc, một vết nứt trong khoảnh khắc kéo dài hơn mười trượng.

"Bịch…"

Nơi xa vài chục trượng, mặt đất nổ tung, một bóng đen trực tiếp bị đánh văng lên khỏi mặt đất.

Long long long long long long…

Mặt đất rung chuyển nhẹ. Mọi người trong phòng sau lưng Kim Giáp Lực Sĩ có cảm giác đứng không vững, nóc nhà không ngừng rơi xuống tro bụi. Một lát sau mới bình ổn lại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch