Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 55: Giang hồ hiểm ác

Chương 55: Giang hồ hiểm ác

Trong xe ngựa, nam tử thân hình có phần mập mạp gắng gượng trấn định, cẩn thận từng li từng tí chui ra ngoài.

Yến Địa Thập Tam Đạo, danh xưng Ngụy Vô Úy đã từng nghe qua. Biết rõ đó là một đám hung đồ võ nghệ cao cường, tuyệt đối không nên dây dưa với hạng người này.

"Hạng đại hiệp! Khối Lam Ngọc kia bất quá chỉ là ngọc bội tổ truyền, nào có chỗ thần kỳ gì? Các vị muốn tiền hay châu báu, ta đều có thể cung cấp, cam đoan khiến các vị hài lòng!"

Ngụy Vô Úy vừa nói, vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Dù sắc trời lờ mờ, vẫn có thể thấy rõ vẻ kinh hoảng trên mặt gã. Nhìn lại hai tên hộ vệ phía sau bị đao kề cổ, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Bảy tên hung đồ vây quanh xe ngựa. Hạng Phong mặt không chút biểu cảm nhìn nam tử hình thể mập mạp, chưa có râu kia.

"Tiền tài đương nhiên là thứ tốt. Vậy đi, năm ngàn lượng mua ba mạng người các ngươi. Còn về Lam Ngọc, mặc kệ là thật có thần dị hay chỉ là hư danh, ta đều muốn định đoạt!"

Hạng Phong vừa nói, vừa từng bước tiến về phía Ngụy Vô Úy.

"Hạng đại hiệp, ta thật... Ta tuy là gia chủ Ngụy gia, nhưng bất quá mới được lão thái gia định vị. Lam Ngọc cũng phải chờ đến rằm tháng sau, khi gia tộc mở yến tiệc mới được truyền cho ta... Ngọc bội thật không ở chỗ ta!"

Hạng Phong khẽ cười nhạt.

"Hừ, vậy ngươi muốn chết rồi?"

Thực tế, mặc kệ Lam Ngọc có trên người Ngụy Vô Úy hay không, ba người này đều khó thoát khỏi cái chết. Chỉ là, Ngụy Vô Úy tạm thời còn có chút tác dụng, liên quan đến một kiện vật phẩm khác.

Nhìn hung hãn chi đồ tới gần, Ngụy Vô Úy sợ hãi đến run rẩy, vội vàng sờ soạng cổ áo.

"Đừng! Chuyện gì cũng từ từ! Lam Ngọc ở chỗ ta, ở chỗ ta!"

Vừa nói, bàn tay mập mạp luống cuống giật lấy sợi dây đỏ trên cổ, túm ra một khối ngọc bội màu u lam.

"Đây... Đây chính là..."

Lam sắc ngọc bội vốn đã cực kỳ hiếm thấy, khối ngọc này liếc nhìn đã thấy bất phàm, dù trong hoàng hôn mờ tối vẫn hết sức dễ thấy.

Hạng Phong không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhìn bàn tay mập mạp run rẩy đưa tới, vô thức đưa tay đón lấy ngọc bội.

Ngay khoảnh khắc vừa chạm vào ngọc bội, Ngụy Vô Úy, kẻ ban nãy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ hãi đến chết khiếp, đột nhiên từ đầu ngón tay phải bắn ra ba cây ngân châm. Ra tay nhanh như thiểm điện, ba châm xếp thành hình tam giác đâm trúng ngực Hạng Phong.

Ngay sau đó, tay trái cùng lúc vận lực hung hăng đánh một chưởng vào ngực Hạng Phong, tạo ra một tầng sóng khí.

"Bịch -"

Hạng Phong không kịp giữ Nhạn Linh Đao, trực tiếp bị đánh bay xa hai trượng, thân thể cứng đờ ngã xuống đất.

"Đại ca!!!"

"Đại ca!!!"

Giữa những tiếng kinh hô gấp gáp, Ngụy Vô Úy giờ phút này đã thay đổi dáng vẻ nhát gan ban nãy, hung hãn tựa như biến thành một người khác. Lúc những kẻ khác còn đang ngây người, gã đã như một con ngựa hoang lao nhanh tới trước mặt hai tên hộ vệ bị trói.

"Cút đi!!!"

Tránh khỏi hai đao vô ý thức chém tới, chưởng lực hung mãnh từ hai tay Ngụy Vô Úy bạo phát.

"Âm!" "Ẩm!"

Hai tên đạo phỉ trực tiếp cong người bay ra cùng lúc. Bàn Tử thân thể mập mạp kia lấy tốc độ kinh người đuổi theo, bồi thêm hai chưởng khi hai đạo phỉ còn chưa kịp rơi xuống đất.

"Bịch!" "Bịch!"

"Phốc..." "Phốc..."

Hai tên đạo tặc võ công không tầm thường cuồng phun máu tươi, bay ra xa ba trượng, rơi vào trong rừng, triệt để tắt thở.

"Lão Thất! Lão Bát!"

"Hỗn đản!!"

"Súc sinh âm độc!!"

Mọi việc biến hóa quá nhanh, những người khác căn bản chưa kịp phản ứng thì Thập Tam Đạo đầu đã trọng thương, hai đạo phỉ đã vong mạng.

"Ách... Ọe..."

Hạng Phong giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vô phương xoay chuyển, còn cảm thấy buồn nôn và tê ngứa mãnh liệt.

Hiển nhiên, trên ba cây ngân châm kia có kịch độc.

"Ngụy... Ngụy Vô Úy... Ngươi... Ngươi lại..."

Kịch độc phát tác quá nhanh, thêm một chưởng kia lực thấu nội phủ, dù Hạng Phong cố đề chân khí cũng không thể nói hết câu.

"Biết võ công?"

Ngụy Vô Úy xoay người nhìn gã.

"Rất giật mình? Cực kỳ ảo não? Cực kỳ không cam lòng? Hắc hắc hắc hắc, ta thích nhất là nhìn thấy vẻ mặt này của các ngươi!"

Ngụy Vô Úy cười đến có phần bỉ ổi. Gã ra vẻ phách lối tùy ý, thừa lúc đạo phỉ tụ tập bên cạnh Hạng Phong, cho gã ăn một viên dược hoàn. Kỳ thực, gã cũng đang hồi khí, đồng thời chậm rãi tới gần mấy tên đạo phỉ như thể đối diện địch lớn.

Hai tên hộ vệ bị thương tuy cũng rung động, nhưng đã tập hợp lại, đi tới bên cạnh Ngụy Vô Úy.

"Không có ngươi, Hạng Phong, bốn tên còn lại căn bản không phải đối thủ của ta. Giờ ta cho các ngươi một cơ hội sống, nói ra ai đã cho các ngươi biết chuyện Lam Ngọc tổ truyền của Ngụy gia ta? Có phải cùng kẻ trước đó nói với các ngươi rằng Phiền gia có Kiếm Ý Thiếp là cùng một người không?"

"Ọe... Ha ha... Khụ... Nói ra, ngươi sẽ tha cho chúng ta?"

Hạng Phong vừa cố gắng tan dược lực, vừa đáp, ngữ khí trào phúng.

"Ta, Ngụy Vô Úy, không giống loại giang hồ bại hoại các ngươi. Làm việc quang minh lỗi lạc, luôn luôn nói lời giữ lời!"

Chứng kiến Ngụy Vô Úy vừa rồi giả vờ sợ hãi, dùng độc châm, truy kích trí mạng, một loạt hành động thủ đoạn tàn nhẫn, giờ phút này những lời này từ miệng gã thốt ra, Hạng Phong và những kẻ khác tin mới là lạ.

Những biến cố vừa rồi khiến Kế Duyên cũng phải trợn mắt há mồm, không ngờ họ Ngụy lại giả heo ăn thịt hổ. Gặp quỷ mới quang minh lỗi lạc, giang hồ quả thật hiểm ác!

Ngụy Vô Úy giờ phút này cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng. Giả làm người thường quá lâu, càng kìm nén, khi bộc phát lại càng sảng khoái. Thấy Hạng Phong dường như muốn kéo dài thời gian, gã không nói nhảm nữa, thân hình từ tĩnh chuyển động, hai tay mang theo chưởng phong.

"Ta phế đi bốn tên còn lại trước, rồi ép hỏi Hạng Phong!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Hai tên hộ vệ đồng thanh đáp lời, hộ tống Ngụy Vô Úy cùng nhau tấn công Yến Địa mấy đạo.

Ngay lúc này, "Vút!" "Vút!" "Vút!", ba tiếng xé gió vang lên.

Lúc Ngụy Vô Úy ba người né tránh ám khí, hai hắc y nhân từ trong rừng nhảy ra. Giẫm lên cành lá không gây tiếng động, khinh thân rơi xuống trước mặt Ngụy Vô Úy.

Thấy khinh công này, đồng tử Ngụy Vô Úy co rụt lại, lập tức khẩn trương. Lại còn có hai cao thủ không rõ sâu cạn, vì sao không từ đầu ra vây công?

"Lần trước để mất Kiếm Ý Thiếp, lần này lại bị Ngụy Vô Úy chèn ép. Yến Địa Thập Tam Đạo thật là đồ bỏ đi. Nếu không có chúng ta theo tới, sợ là thật bị Ngụy Vô Úy nắm thóp!"

"Nhanh chóng giải quyết, chúng ta còn có việc riêng!"

Một người vừa dứt lời đã bước quỷ bộ, sâm nhiên xuất thủ, dùng chỉ pháp điểm về phía Ngụy Vô Úy. Người còn lại tấn công hai tên hộ vệ.

Ngụy Vô Úy vội vã lùi lại, nhưng không thể tránh khỏi mũi nhọn, chỉ có thể đột nhiên huy chưởng đón lấy, chỉ chưởng giao nhau.

"Xì ~" một tiếng, tựa như đâm thủng túi nước.

Cố nén đau đớn, Ngụy Vô Úy đột nhiên dùng sức chân, toàn bộ thân thể mập mạp lộn ngược ra sau. Ánh mắt thoáng nhìn, thấy lòng bàn tay phải đã bị đâm thủng.

"Mẹ kiếp, giờ sợ là không đi được!"

Ý niệm này vừa dâng lên, Ngụy Vô Úy vừa rơi xuống đất đột nhiên phát hiện người kia đã dùng quỷ dị bộ pháp tới trước mặt. Mượn lực nhảy lui, Ngụy Vô Úy liên tục toái bộ lùi lại, nhưng người kia như bóng với hình, một chỉ điểm thẳng vào mắt gã, căn bản không thể tránh né!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch